Đặt hộp quà lên trên bàn gỗ trong phòng khách, Tô Vũ Thần ngồi lên ghế sô pha trước bàn.
Yên lặng quan sát cái hộp trong phút chốc, sau đó đặt lỗ tai lên trên hộp lắng nghe, sau khi chắc chắn bên trong sẽ không nhảy ra một con thỏ hay vật sống nào đó, lúc này mới đặt tay lên cái nơ màu phấn hồng, chậm rãi tháo ra.
Cũng xem như là lão già rồi, nhưng sau khi Tô Vũ Thần âm thầm quan sát mới phát hiện lão Tần Hoán Sâm này lại cực thích màu hồng, không biết có phải là do xem nhiều tổng tài văn quá hay không.
Vì vậy cậu cũng ngầm đặt làm riêng một cái áo ngủ công chúa màu hường phấn, có điều Tô Vũ Thần tuyệt đối không bao giờ thừa nhận mình cũng bị ảnh hưởng bởi sở thích quần áo của Tần Hoán Sâm.
Khụ, theo lí thì chắc tên kia cũng đã nhận được món quà tình nhân của cậu gửi tới rồi.
Nghĩ như vậy, Tô Vũ Thần kéo xuống nút buộc cuối cùng, ngón tay đặt vào mặt ngoài nắp hộp quà, nhẹ nhàng nhấc lên.
Đập vào mắt là một đám trắng trắng, Tô Vũ Thần chọt chọt, là mút xốp.
Thứ gì mà phải đựng trong mút xốp chứ? Thật là thú vị, Tô Vũ Thần vô thức càng mong đợi món quà này hơn.
Đến nhà bếp lấy dao gọt trái cây ra, cắt dọc theo những khe hở nho nhỏ, sau đó để dao xuống mở nắp!
Một mảng trắng xóa xuất hiện trước mặt Tô Vũ Thần, hít một hơi thật sâu, Tô Vũ Thần biến sắc, lấy ra hết túi này đến túi khác.
Cuối cùng, chín cái túi bánh trôi Tưởng Niệm to đùng khí phách chiếm toàn bộ vị trí, rõ ràng hiện ra trước mắt Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần lại hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng niệm phải bình tĩnh phải bình tĩnh mình phải bình tĩnh!
Vươn tay lấy mấy túi bánh trôi đặt sang một bên, cầm lấy đống mút xốp và hộp quà cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau khi chắc chắn không có bất cứ kẽ hở nào, Tô Vũ Thần liền vung móng vuốt về phía mấy túi bánh trôi Tưởng Niệm ở bên cạnh.
Không thể! Cậu tuyệt đối không thể tin tên này chỉ tặng cậu chín túi bánh trôi! Cậu tuyệt đối không thừa nhận mình chính là cái người ngốc nghệch vừa nãy đã ôm hy vọng nhiều như vậy!
Tô Vũ Thần hai mắt trừng to, nhan sắc xinh đẹp biến mất, ác quỷ trong lòng đang điên cuồng gào thét.
Phắc, đây chính là lễ tình nhân đó, lễ tình nhân lãng mạn tốt đẹp biết bao nhiêu! Lễ tình nhân đầu tiên trong đời cậu đó! Anh nói xem một tên Boss lạnh lùng cool ngầu như anh sao có thể tặng một thứ đơn giản thô sơ như bánh trôi chứ? Tuy rằng nó kèm theo hai chữ “Tưởng Niệm”, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật nó chỉ là mấy cục bột mì mềm èo đâu!
Từng cái bánh trôi lăn trên bàn gỗ, lại bị một bạn minh tinh nào đó không biết thương xót ra tay bóp nát, sự thật chứng minh bên trong rõ ràng cũng không có mấy thứ khác như nhẫn gì đó.
Cảnh tượng tàn bạo như vậy thật là xấu hổ mà.
Đúng lúc đó cái điện thoại nửa ngày không chút động tĩnh đột nhiên vang lên, Tô Vũ Thần bất thình lình quay đầu, khi nhìn rõ mấy chữ Hán hiện trên màn hình liền trợn tròn mắt, một tia sát khí xẹt qua.
Tô Vũ Thần cầm điện thoại lên, không đợi người bên kia trả lời đã lớn tiếng nói: “Chúng ta gọi video!”
Cúp điện thoại, không để ý tới bột mì còn dính trên tay, sau khi thô bạo gạt đám bánh trôi sang một bên liền đặt notebook lên.
Khởi động máy mở video trên QQ, không bao lâu sau, khuôn mặt bình tĩnh cơ bản chỉ có một biểu cảm của Tần Hoán Sâm xuất hiện trước mắt Tô Vũ Thần.
Sau khi nhìn thấy Tần Hoán Sâm một thân áo ngủ viền bèo màu hồng phấn, cơn giận không thể nói trong lòng Tô Vũ Thần lập tức biến mất một cách thần kỳ như quả bóng xì hơi.
Tô Vũ Thần miệng há hốc mắt trợn trừng như không thể tin được nói: “Anh mặc thật à!”
Tần Hoán Sâm cau mày, có chút không tự nhiên kéo kéo áo ngủ trên người, “Bảo bối tặng anh chẳng lẽ không phải muốn anh mặc sao?”
Tuy rằng kiểu dáng và màu sắc của cái áo ngủ này có hơi quái dị một chút, nhưng nếu bảo bối đã cố ý tặng cho anh thì tất nhiên anh phải mặc cho em ấy xem rồi.
Mấy chuyện như thẩm mỹ của bảo bối nhà mình thật ký lạ gì đó anh chỉ cần yên lặng che giấu giúp em ấy là được rồi, không thể nói ra kẻo làm bảo bối đau lòng.
Thật ra em chỉ muốn giỡn với anh chút thôi! Tô Vũ Thần yên lặng nuốt câu nói này vào rồi gian nan gật gật đầu.
“Nếu bảo bối thích màu hồng phấn thì sau này anh sẽ mua cho em nhiều thứ màu hồng.”
Tần Hoán Sâm nhìn thấy Tô Vũ Thần gật đầu liền nói, trên mặt tuy rằng vẫn là biểu cảm đó Tô Vũ Thần vừa liếc mắt là đã nhìn thấy cái đuôi to đang không ngừng lay động phía sau thân người bình tĩnh kia.
Đây rõ ràng là ý muốn được khen ngợi mà!
Tô Vũ Thần cảm thấy hơi đau “bi”, thâm chí cậu đã đoán được cuộc sống bi thảm bị vây quanh bởi màu hồng trong tương lai của mình.
Ngay lúc bầu không khí ngưng trệ đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, nghe kỹ liền biết không phải bên mình, Tô Vũ Thần còn chưa kịp hỏi thăm một chút liền nghe thấy tiếng thét chói tai của phụ nữ từ bên kia máy tính truyền qua, vẻ mặt Tô Vũ Thần thoáng chốc thay đổi.
Sau khi nghe Tần Hoán Sâm gọi một tiếng ‘mẹ’, tâm trạng cậu hệt như ngồi tàu lượn siêu tốc vụt một cái đã quay về vị trí ban đầu.
Cảm thấy đỏ mặt vì cái tính hay suy nghĩ lung tung của mình, không biết tại sao Tô Vũ Thần lại luống cuống tay chân tắt máy tính.
Vừa may còn một túi bánh trôi vẫn chưa bị phá hoại, Tô Vũ Thần dứt khoát vào nhà bếp nấu chè trôi nước ăn.
Tất nhiên trước khi ăn còn không quên đăng một tấm ảnh lên Uwewe — Bánh trôi người ta tặng.
Bên dưới nhanh chóng có fan vào trả lời – — — Chắc chắn là bánh trôi