Đột nhiên một cảm giác ấm áp từ tay trái truyền đến, Tô Vũ Thần lập tức hoảng sợ, vô thức quay đầu lại nhìn, cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Chạy tiếp đi.” Giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính lại mang theo chút dịu dàng chỉ thuộc về một mình cậu, Tô Vũ Thần lập tức bình tĩnh lại, thả lỏng để mặc người kia dẫn cậu chạy trốn.
Mãi đến khi bị người nào đó nửa ôm lên xe, Tô Vũ Thần mới nhớ tới một chuyện quan trong.
“Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Tần Hoán Sâm kéo màn chắn lên, không nói gì cả mà trực tiếp dùng hành động để thể hiện nỗi lòng nhớ thương da diết của mình.
Tô Vũ Thần không từ chối được, liền dứt khoát ngã người làm theo trái tim của mình, cùng Tần Hoán Sâm chìm đắm trong đại dương ngọt ngào.
Sau khi tay của người nào đó có xu hướng đi xuống, Tô Vũ Thần dứt khoát đưa ngón trỏ ra đè lại, miệng ‘xuỵt’ một tiếng, Tần Hoán Sâm đàng hoàng phối hợp ngừng hết mọi hành động.
Tô Vũ Thần thoải mái chỉnh sửa quần áo của mình, ai biết lát nữa khi xuống xe có gặp fan hay không, thời thời khắc khắc duy trì trạng thái tốt nhất chính là sự chuyên nghiệp tối thiểu của một minh tinh.
“Bảo bối~” Người nào đó bị ngăn lại không chịu nổi sự phớt lờ của bảo bối nhà mình, kéo dài âm cuối đầy tiêu hồn.
“Anh phải cam đoan là anh không làm loạn nữa.” Tô Vũ Thần chỉnh sửa quần áo xong liền nhìn Tần Hoán Sâm bằng ánh mắt đầy nghiêm túc.
Đừng tưởng rằng em không biết anh luôn muốn chơi xe rung gì đó, thế nhưng mấy chuyện không chút tiết tháo như vậy em tuyệt đối không thể làm!
“Trước giờ anh chưa từng ép buộc em mà.” Tần Hoán Sâm vẻ mặt đầy ai oán, hình tượng tan vỡ một cách nghiêm trọng.
“Được rồi, giải trừ định thân.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa hôn lướt lên môi Tần Hoán Sâm.
Tần Hoán Sâm mặt đầy ý cười xoa xoa môi mình, cười đến phơi phới gió xuân.
Tô Vũ Thần có chút không đành lòng nhìn thẳng, vì vậy liền hỏi lại thắc mắc hôm trước.
“Cho bảo bối một sự bất ngờ.” Tần Hoán Sâm nói chuyện nhưng cặp móng vuốt ác ma kia lại bắt đầu rục rịch, bảo bối ngon miệng đang ở trước mặt mình nhưng lại không ăn được, có phải là quá ngược hay không?
Tô Vũ Thần không chút nể nang đánh rớt cặp móng vuốt kia, chỗ này không phải là nơi thích hợp.
Tần Hoán Sâm xoa xoa cái tay bị bảo bối đánh, lúc này đúng thật là không thích hợp, sau khi suy nghĩ một chút lấy ra một cái hộp hình vuông từ trong túi áo.
Tô Vũ Thần nhìn cái hộp được đưa đến trước mặt liền bắt đầu cảnh giác, cũng không có gì, chỉ là bị hố nhiều quá nên mới xuất hiện bản năng đề phòng thôi.
“Tặng cho em?”
Tần Hoán Sâm gật đầu, ý bảo Tô Vũ Thần mở ra.
Tô Vũ Thần cẩn thận mở ra, sau khi phát hiện bên trong là một cái vòng tay bạch kim không thể bỉnh thường hơn liền yên tâm, không nhịn được nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Mà đây cũng không phải là phong cách của anh nhà cậu a!
Vì vậy Tô Vũ Thần liền ngẩng đầu đầy nghi ngờ nhìn về phía Tần Hoán Sâm, Tần Hoán Sâm cười cười gật đầu.
Khoan đã, vì cái lông gì anh lại gật đầu, mau nói xem anh đã tưởng tượng đến thứ gì rồi, nói ra sẽ được khoan hồng.
Tần Hoán Sâm nắm lấy tay Tô Vũ Thần, tay kia cầm lấy chiếc vòng, cẩn thận đeo vào cổ tay Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần huơ huơ cánh tay, hình như chợt nhớ ra chuyện gì đó liền bắt lấy cánh tay Tần Hoán Sâm, quả nhiên nhìn thấy một vòng tay cùng loại nhưng kích cỡ lớn hơn, đột nhiên cười rộ lên.
Vòng tay tình nhân à, ha ha, đúng không đúng không đúng không?!
“Thích à?”
Tô Vũ Thần gật đầu, tiếp tục cười.
Tần Hoán Sâm cười theo, sau đó nói ra một câu khiến Tô Vũ Thần nháy mắt rợn cả người.
“Mẹ đưa.”
Cái gì? Mẹ nào? Không phải là mẹ mà cậu nghĩ đến chứ?
Tần Hoán Sâm lại gật gật đầu, Tô Vũ Thần hậm hực, lần này anh lại tưởng tượng ra cái quái gì đây.
“Bác ấy biết rồi à?”
“Ừ.” Tần Hoán Sâm vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Tô Vũ Thần lại như bị móng vuốt cào qua cào lại.
“Cụ thể là sao?” Tô Vũ Thần không nhịn được hỏi.
“Yên tâm đi.” Tần Hoán Sâm chỉ nói như vậy, sau đó liền bắt đầu giơ tay vuốt lông bảo bối nhà mình.
Tô Vũ Thần còn định nói gì đó, nhưng xe ngừng lại.
Bởi vì lần này quay MV thuộc về dạng cổ trang nên cần một chút cảm giác tiên khí trong núi, thế là cả đoàn phim liền bao một nông trại bên dưới chân núi.
Sau khi cửa xe mở ra Tần Hoán Sâm liền xuống trước, sau đó đưa tay ra, Tô Vũ Thần cũng tự nhiên nắm lấy tay Tần Hoán Sâm rồi xuống xe.
Vòng tay sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vậy là trong lúc vô tình mọi người lại bị một đống đường đập vào mặt.
Bởi vì có vị Boss là Tần Hoán Sâm ở đây, mặc dù người nào đó đã không còn chút hình tượng nào trước mặt Tô Vũ Thần, nhưng đối với những nhân viên ở HY mà nói, vẫn là vị Boss chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể đến gần, người nào người nấy đều lúng ta lúng túng.
Tô Vũ Thần dứt khoát nói với đạo diễn một tiếng rồi trực tiếp dẫn Tần Hoán Sâm tới phòng mình, có lẽ anh cũng không ở lại đây được bao lâu, hơn nữa, đã lâu như vậy không gặp nhau, cậu cũng có chút đói bụng.
Lúc hai người trở về phòng, Hoa Văn không nhịn được quăng một ánh mắt trêu ghẹo, nhưng không cẩn thận bị Tần Boss nhìn thấy, nhớ lại lúc này cũng là do cái tên lẳng lơ này làm hại bảo bối nhà mình phải chạy vòng vòng, liền nhướn mày khiến cho người nào đó đang nhìn trộm sợ đến rụt cổ lại.
“Anh, tháng này không còn tiền thưởng.” Mặc dù Tần Hoán Sâm không nhìn Hoa Văn nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết anh đang nói Hoa Văn, cả đám chỉ biết cười trên nỗi đau khổi của người khác thỉnh thoảng liền quăng đến một ánh mắt thương hại, ai cũng biết lời nói của Boss đại nhân chính là thánh chỉ mà.
Hoa Văn rên một tiếng, thật muốn ngửa đầu tra hỏi trời xanh tại sao bị dày vò đều là anh ta hả! Không được, phải gọi điện thoại cho tiểu Phong Phong an ủi trái tim yếu đuối của anh ta thôi. Cũng không biết rốt cuộc tiểu Thần Thần gọi Boss qua làm gì, thần thần bí bí lại không thèm nói cho anh ta biết.
Sau khi Tần Hoán Sâm ném ra