Có đoàn phim tốt nhất kèm theo fan hâm mộ tốt nhất thế kỷ một lòng muốn san sẻ khó khăn với thần tượng nhà mình, quá trình quay MV nhanh chóng kết thúc.
Trong lúc cần nam diễn viên, Tô Vũ Thần không chút khách khí gọi cậu của mình tới, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Sau chuyện lần trước không biết là do chột dạ hay thế nào, Trần Tĩnh Viễn vẫn không dám liên hệ với Tô Vũ Thần.
Nghe thấy có việc cần mình giúp một tay, Trần Tĩnh Viễn lập tức vui vẻ chạy tới, thậm chí còn từ chối cơ hội quay một bộ phim khá được.
Ngày kia là Liên hoan phim quốc tế Hoa Hạ, Tô Vũ Thần chạy lung tung bên ngoài hơn nửa tháng vừa về đến nhà liền nhanh chóng cởi áo khoác, chạy vội tới trước giường kéo rèm cửa sổ lên, một lần bị rắn cắn, sau đó cậu quyết định không thể ở trần bước vào phòng tắm.
Ở lâu với Tần Hoán Sâm, Tô Vũ Thần cũng bị nhiễm phải những tật xấu ưa sạch sẽ kia.
Dòng nước ấm áp theo da thịt chảy xuống, Tô Vũ Thần thoải mái hừ một tiếng, sự mệt mỏi uể oải cũng giảm đi không ít.
Một tiếng ‘két’ nho nhỏ truyền đến, trong hơi nước mong lung một bóng dáng quen thuộc dần đến gần.
Tô Vũ Thần quay đầu lại liền nhìn thấy một người nào đó áo mũ chỉnh tề nghiêm túc như vừa đến một hội nghị quan trọng nào đó, đột nhiên thật mong có thể đánh tan vẻ mặt vạn năm không đổi của anh.
Thân là một diễn viên, cậu tất nhiên biết động tác thế nào mới có thể bày ra dáng vẻ đẹp nhất của mình, khẽ nâng cằm liếc mắt nhìn người kia, ngón tay thon dài tự do vuốt nhẹ làn môi, sau đó trượt xuống xương quai xanh, lướt qua nơi màu đỏ hơi nhô lên nào đó, nhẹ nhàng ấn xuống, như ý nguyện nhìn thấy yết hầu của người kia đang không ngừng lên xuống.
Tô Vũ Thần không nhịn được cười nhẹ, trong tiếng cười nhộn nhạo có thêm một chút mập mờ.
Ngón tay tiếp tục di chuyển xuống dưới, bên dưới vòng eo mềm dẻo là bờ mông vểnh cao duyên dáng, ngón tay Tô Vũ Thần nhẹ nhàng lướt qua như gảy đàn, lại như cầm một sợi lông chim quét lên ngực Tần Hoán Sâm, lập tức nhộn nhạo đến mức không chịu được.
Hô hấp của Tần Hoán Sâm càng ngày càng nặng, vươn tay kéo cà vạt xuống, không hiểu sao cảm thấy không khí càng lúc càng loãng.
Tô Vũ Thần thấy thế liền nghiêng người sang, một tay đỡ lấy vách tường, chậm rãi cúi người xuống, cắn môi ngoắc ngoắc Tần Hoán Sâm.
Lúc này nếu còn chậm chạp nữa thì không phải đàn ông rồi!
Ánh mắt Tần Hoán Sâm trầm xuống, hừ nhẹ một cái rồi nhào tới.
Một tiếng va chạm lớn theo đó vang lên, hòa lẫn tiếng nước chảy và hơi thở, lại nhịp nhàng một cách lạ thường.
Chiều hôm sau Tô Vũ Thần vẻ mặt thỏa mãn nằm trong chăn ấm áp từ từ mở mắt ra, Tần Hoán Sâm ngay trước mắt cậu đang nghiêm túc xem thứ gì đó, trong tay là một cây bút đang khoanh khoanh, bên cạnh còn có một chồng văn kiện thật dày.
“Anh không đi làm à?” Giọng nói hơi khàn của Tô Vũ Thần nhẹ nhàng vang lên, mang theo cảm giác lười biếng không có sức lực.
Ảo ảnh người nào đó đang chăm chỉ làm việc lập tức vỡ tan, Boss lạnh lùng biến thân thành động vật nhà chó, khoác lên nụ cười lấy lòng rồi vội vàng lao tới bên giường.
“Tỉnh rồi à? Thân thể có khó chịu có muốn uống nước hay muốn ăn thứ gì không?” Vừa nói vừa cúi người đặt cằm lên trán Tô Vũ Thần, miệng nhỏ giọng lầm bầm : “Hình như vẫn còn hơi nóng?”
Tô Vũ Thần không khỏi giật giật khóe miệng, bất lực lắc đầu, không phải anh nhà cậu bị người nào xuyên qua trọng sinh rồi chiếm thân thể chứ, tự nhiên một lần lại nói nhiều như vậy, thật là quá mức không thích hợp mà.
“Nóng như vậy phải uống thuốc hạ sốt thôi.” Tần Hoán Sâm lại liên tục kiểm tra một chút, cuối cùng cho ra một kết luận như vậy.
Sáng sớm trong lúc bảo bối mơ mơ màng màng anh đã giúp cậu rửa mặt rồi ăn chút gì đó, cho nên không đói bụng cũng là chuyện bình thường, thế nhưng thuốc hạ sốt thì nhất định phải uống!
Cho dù Tô Vũ Thần mới vừa tỉnh còn hơi lơ mơ, nhưng bị anh lải nhải một trân như vậy cũng tỉnh táo hơn.
“Khoan đã! Em không bị sốt, chỉ là trong chăn hơi nóng, không cần uống thuốc.” Tô Vũ Thần đúng lúc mở miệng, mấy thứ đắng ngét như vậy nếu có thể không uống thì tốt hơn.
Tần Hoán Sâm cau mày gật đầu, bước ra ngoài, mấy giây sau đem về một cái nhiệt kế.
Tô Vũ Thần khóe miệng khóe mắt và mi tâm đồng loạt giật giật nhìn anh một mình lăn qua lăn lại, cũng may nhiệt độ thật sự bình thường, Tần Hoán Sâm vẻ mặt không đổi, nhưng Tô Vũ Thần lại thở phào một hơi, cuối cùng cũng không phải uống thuốc rồi.
Thế nhưng Tần Hoán Sâm lại đi ra ngoài, trái tim Tô Vũ Thần lại nhói lên.
Một phút sau, Tần Hoán Sâm mang theo một bộ quần áo đi vào, làm như vô tình mở miệng nói: “Quần áo ngày mai.”
Tô Vũ Thần nghiến răng, ánh mắt dừng lại trên bộ tây trang màu phấn hồng đáng yêu kia, hết sức kiềm chế mới khiến bản thân không lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Anh tặng em?”
Tần Hoán Sâm mất tự nhiên gật đầu, dư quang khóe mắt vẫn không ngừng thăm hỏi Tô Vũ Thần, dáng vẻ này thật quá quen thuộc, có điều thiếu cái đuôi phía sau thôi.
Đang chờ được khen đây mà.
Tô Vũ Thần che mặt, “Cám ơn anh, em rất thích, thật đó, thích đến nỗi không nỡ nhìn luôn!”
Tần Hoán Sâm ho khan một tiếng, hài lòng ôm quần áo ra ngoài, hai phút sau liền mặc một bộ âu phục màu lam nhạt đi vào.
Vẻ mặt cứng đơ đứng trước mặt Tô Vũ Thần, nhìn cũng sang trọng, tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua ánh mắt lấp lánh của người nào đó.
Bộ y phục này ngoại trừ màu sắc và độ lớn thì hoàn toàn không chút khác biệt gì với bộ vừa rồi, vừa nhìn đã biết hai bộ quần áo này đầy gian tình.
Màu xanh lam nhàn nhạt khiến Tần Hoán Sâm trông trẻ ra không ít, hai mắt Tô Vũ Thần sáng lên, tâm trạng phiền muộn lúc nãy cũng khá hơn nhiều.
Duỗi ngón tay cái không chút che giấu sự yêu thích lớn tiếng nói: “Đẹp trai! Không hổ là người đàn ông của em!”
Khóe miệng Tần Hoán Sâm mất kiểm soát nhếch lên, giả vờ bình tĩnh ừ một tiếng liền quay người ra ngoài, mở điện thoại di động cách cách cách nhanh chóng lập một lầu — Bảo bối trong nhà quá yêu thì phải làm sao bây giờ? Đang online, nhanh.
Tô Vũ Thần cũng không còn kinh ngạc giống như lần đầu tiên nhìn thấy hai tai Tần Boss đỏ