Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 26: Sinh nhật cầu hôn


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Mạnh Vi Nghiên sau khi trở lại khách sạn cũng không có giấu diếm mà gọi cho Sở Chiêu. Nếu mình không nói thì Quý Đức cũng sẽ nói. Cho nên dứt khoát không sợ lộ chút sơ hở báo cáo cả ngày ăn cái gì, uống bao nhiêu nước, quay phim thế nào, gặp được chuyện gì. 

Sở Chiêu ở bên kia cũng không xem công việc mà tập trung nghe cậu nói: "Không cần quan tâm những người đó, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được." 

"Dạ, vốn là không tính quan tâm, còn muốn mượn đao của em giết người, em có ngu xuẩn như thế sao?" 

"Em thông minh nhất, xuyên qua âm mưu quỷ kế của bọn họ." Sở Chiêu nghe thấy giọng cậu tràn đầy ngượng ngùng và kiêu ngạo nên cũng cười khen ngợi cậu hai câu.

"Vậy hôm nay anh có bận gì không?" 

"Ngoại trừ ăn cơm chính là bận công việc và nhớ em, nhớ em đến tim anh đều khó chịu." Hơn 10 ngày không gặp Sở Chiêu thật sự là tích lũy vô số lời tâm tình, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một câu nhớ em. 

Lỗ tai Mạnh Vi Nghiên đều đỏ lên: "Qua hai ngày nữa là sinh nhật em, anh nhất định phải tới gặp em đó." 

Mùng 9 tháng 9 là sinh nhật Mạnh Vi Nghiên, qua thêm vài ngày lại là ngày kỷ niệm bọn họ quen biết. Sở Chiêu gạt bỏ muôn vàn khó khăn cũng phải đi.

* * *

Ngày 9 tháng 9 là Tết Trùng Dương, bản thân 99 cũng là con số có ngụ ý vô cùng tốt. Sở Chiêu rất thô tục chuẩn bị 99 đóa hoa hồng đỏ. Cho nên sau khi Mạnh Vi Nghiên quay phim xong một hồi đi về phòng ở khách sạn thì thấy được một bó hồng xinh đẹp. Phòng lần này cậu ở chỉ là phòng bình thường giường lớn, diện tích không lớn, ở trong không gian nhỏ hẹp này một bó hoa hồng to trở nên càng thêm có lực đánh vào thị giác.

Hoa hồng đỏ mặc dù cứ bị người nói là thô tục, nhưng mà nó tượng trưng cho tình yêu. Cho nên Mạnh Vi Nghiên nhận được nó vẫn là vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ. Cậu hoàn toàn thật không ngờ Sở Chiêu sẽ tặng hoa cho cậu, ngạc nhiên đến kích động nên cậu như đứa con nít cười bổ nhào vào trong lòng Sở Chiêu.

Sở Chiêu không phí sức tiếp được đứa trẻ lớn trong lòng: "Thích không?" 

"Thích, vô cùng thích." 

"Vậy sao không khen thưởng anh?" 

Mạnh Vi Nghiên không chút do dự dâng lên một cái hôn kêu thật to.

"Nhìn xem trong hoa có cái gì?" 

Mạnh Vi Nghiên nghi ngờ nâng bó hoa to lên để trên bàn, vừa nhìn kỹ thì chính giữa có một cái hộp màu đỏ, khó trách trước đó cậu không có nhìn thấy. Mạnh Vi Nghiên vừa nhìn thấy cái hộp hình trái tim này bắt đầu khẩn trương, đây rõ ràng chính là hộp một cái nhẫn.

Sở Chiêu không chờ cậu mở hộp ra đã tự mình cầm lên quỳ một gối xuống đất: "Vi Nghiên, em có đồng ý gả cho anh không?" 

Mạnh Vi Nghiên ngày thường nhìn thấy nữ chính trong phim thần tượng được cầu hôn luôn bị cảm động khóc đều sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng lần này đến phiên mình mặc dù làm một người đàn ông không đến mức khóc, nhưng
trong lòng vẫn là tràn đầy hạnh phúc.

"Em đồng ý cưới anh."

Sở Chiêu nghe được cậu vẫn còn muốn mạnh miệng nói cũng không có cãi cọ với cậu. Hắn cười nhẹ nhàng cầm tay cậu duỗi ra lấy nhẫn kim cương nam trong tay đeo lên trên ngón tay thon dài của cậu.

"Trên tay anh là cái gì vậy?" Sức chú ý của Mạnh Vi Nghiên lại không ở trên nhẫn mà ánh mắt của cậu lập tức đã bị một vòng màu đen trên ngón áp út tay trái của Sở Chiêu hấp dẫn. Cậu còn tưởng rằng hắn bị thương gì kích động cầm ngón tay hắn xem xét, vừa thấy kích động trong lòng không còn nữa, ngược lại nước mắt sắp không nhịn được.

"Anh xăm hình để làm gì? Còn xăm ở trên ngón tay, không đau sao?" Nói xong cậu còn không ngừng vuốt ve ngón tay hắn, dường như muốn đem tất cả đau đớn trên ngón tay này đã chịu qua đều vuốt ve đi.

"Không đau, thật sự không đau, chỉ là muốn mang em vĩnh viễn khắc vào trên người anh, nghĩ tới nghĩ lui không có chỗ nào càng có ý nghĩa càng dễ nhìn thấy như chỗ này." 

Thì ra hình xăm trên ngón áp út của Sở Chiêu là MWY chữ cái đầu viết hoa tên Mạnh Vi Nghiên, chữ tiếng Anh viết liên tiếp có vẻ đặc biệt xinh đẹp phóng khoáng.

"Sao lại không đau chứ, nơi này lại không có nhiều thịt, chỉ có một lớp da mỏng manh, em cũng đâu có muốn anh làm như vậy, người đau lòng còn không phải là em sao?" 

Sở Chiêu nhìn thấy Mạnh Vi Nghiên sắp khóc cũng có chút kích động nói hết lời âu yếm số lượng không nhiều lắm trong bụng dỗ dành cậu. Hắn vốn tưởng rằng Mạnh Vi Nghiên sẽ rất bất ngờ rất vui vẻ, không nghĩ tới cẫu sẽ tức giận: "Vi Nghiên, em lo lắng cho anh như vậy anh cũng rất hạnh phúc. Nhưng anh thích như vậy, anh chỉ là muốn nói cho mọi người anh là thuộc về em và tình yêu anh dành cho em." 

"Vậy hôm nào em cũng đi xăm một cái, không chỉ có muốn xăm trên ngón tay, em còn muốn xăm ở trên trái tim một cái." Mạnh Vi Nghiên vẫn còn tức giận nói.

"Không được." 

"Vì sao, dựa vào cái gì em không thể mà anh lại có thể? Anh đã chịu đau vì em, vậy em cũng muốn chịu đau vì anh." 

"Anh trước giờ da dày thịt béo, một chút cũng không sợ đau, còn em trước giờ rất yếu ớt; hơn nữa anh thích làn da trắng nõn bóng loáng của em." Nói xong hắn bắt đầu hôn hôn sờ sờ nói sang chuyện khác. 

"Không được nhúc nhích, nói chuyện chính." Mạnh Vi Nghiên có ý đồ đẩy hắn ra, nhưng Sở Chiêu ôm cậu thật sự rất chặt.

"Bảo bối, chúng ta 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện