Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 27


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Tham gia xong hôn lễ của Viên Cương thì Mạnh Vi Nghiên phải quay về đoàn phim quay phim. Mãi cho đến khi giữa tháng 10 cảnh diễn của cậu mới đóng máy, Mạnh Vi Nghiên mới cấp tốc rời khỏi <Đô thị thanh xuân> đi thẳng đến doanh trại.

Cậu sở dĩ sốt ruột rời khỏi không chỉ là vì đang bận, cũng thật sự là không thể chịu đựng nổi với đoàn phim này. Một đám người mới ở bên nhau mặt ngoài là hòa thuận, trên thực tế lục đục với nhau, còn nhiều lần liên lụy đến cậu.

Ngoại trừ lần đó ra, cậu có một ngày vào buổi tối lúc 12 giờ không cẩn thận nhìn thấy một người vai nữ phụ cùng nhà sản xuất lén lút nhìn trước sau ra khách sạn. Cậu vốn không muốn nghĩ nhiều, nhưng nhìn thấy hai người có tật giật mình, dáng vẻ thật cẩn thận thì biết hai người không phải đi làm chuyện tốt gì.

Doanh trại không ở quân khu Bắc Kinh mà là ở phía nam, thuận tiện đến lúc đó đổi chỗ quay bên ngoài. Mạnh Vi Nghiên cũng không có thời gian lại gặp mặt Sở Chiêu một lần.

Lúc Mạnh Vi Nghiên đến quân đội báo danh thì những diễn viên khác đều đã đến nơi. Kỳ thật yêu cầu tham gia huấn luyện và thể nghiệm quân đội cũng chỉ có 6 người đàn ông, quân đội phân cho bọn họ một phòng ký túc xá tập thể.

"Tất cả mọi người đều đến rồi à, tôi tên Mạnh Vi Nghiên đóng vai Thư Cường, về sau mong mọi người quan tâm nhiều hơn." Mạnh Vi Nghiên chủ động chào hỏi với mọi người.

"Ha ha, lần này người của chúng ta đã đến đông đủ, tôi tên Chu Kiến Quốc đóng vai Tử Hào." 

"Vậy tôi nhất định phải hành lễ với lớp trưởng rồi." Chu Kiến Quốc ở trong kịch bản là lớp trưởng dẫn dắt những tân binh như bọn họ. Mạnh Vi Nghiên nói đùa xong thì kính chào theo nghi thức quân đội, mọi người cũng bật cười ha ha, cảm giác xa lạ giữa mọi người cũng quen thuộc một chút.

"Xin chào, tôi tên Mã Minh, đóng vai Vương Mãn trong kịch bản." 

Đây là vai chính, diện mạo hắn một chút cũng không nói tới là đẹp trai, vóc dáng không cao, cả người toát lên vẻ rất giản dị. Người ở đây ngoại trừ hắn thì những người khác hoặc là đã có danh tiếng nhất định trong giới giải trí, hoặc là tốt nghiệp Học viện điện ảnh bậc nhất; chỉ có hắn trước đó còn đang là diễn viên quần chúng, bằng cấp cũng không cao, nói chuyện với bọn họ tuy không phải tự ti nhưng cũng có chút câu nệ.

Những người khác ngoại trừ một người bên ngoài cùng hắn hoặc nhiều hoặc ít có một chút khoảng cách. Đây cũng không nhất định là cố ý, có khả năng chỉ là tiềm thức khoảng cách. Trước khi hắn bước vào có hai người đã ở một bên đơn độc nói chuyện phiếm.

Mạnh Vi Nghiên ngược lại cũng không khinh thường hắn, nhưng cũng không ngoài ý muốn. Sau này chỉ cần hắn có chút danh tiếng hoặc đối mặt với nhiều trường hợp, mắt thấy khí chất tự nhiên sẽ bồi dưỡng ra, làm vai chính phim truyền hình có phần lớn tiềm lực lớn nhất. Tính cách nhân vật lại làm cho người ta thích, nói không chừng phim truyền hình một khi chiếu ra hắn sẽ trở nên nổi tiếng.

Mạnh Vi Nghiên tự nhiên không biết một câu của cậu thành sấm. Sau khi chào hỏi với mọi người xong thì trợ lý Nhạc Nhạc và Quý Đức mang đồ dùng hàng ngày của
hắn để xuống. Mạnh Vi Nghiên lập tức kêu bọn họ rời đi.

Mạnh Vi Nghiên sắp xếp mọi thứ xong cầm lấy điện thoại đi ra bên ngoài gọi cho Sở Chiêu, mấy ngày tới bọn họ phải tập huấn giống như là binh lính bình thường bị lấy đi thiết bị thông tin, vẫn là trước đó liên lạc với Sở Chiêu một phen chút.

Sở Chiêu cũng là người thường xuyên bay khắp nơi trên thế giới, một năm chỉ có không tới một nửa thời gian làm việc ở Bắc Kinh. Lúc này hắn cũng đang đi công tác ở nước ngoài. Hắn biết cậu lập tức phải có mấy ngày không thể liên lạc với mình cũng không cam lòng hàn huyên tán gẫu với cậu. Mạnh Vi Nghiên cũng vui vẻ nói chuyện với hắn.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh. Sau khi ở trong quân đội huấn luyện một tuần đạo diễn điều chỉnh thời gian quay phim, thừa dịp thời tiết không tệ trước tiên quay xong một số ngoại cảnh diễn. Sau đó đoàn phim vào quận đội ở.

Tháng 12 đoàn phim <Đô thị thanh xuân> quay xong. Mặc dù không thích một số người trong đoàn phim nhưng quan hệ giữa Mạnh Vi Nghiên và đạo diễn, nhân viên công tác cũng không tệ lắm, nên cậu vẫn đồng ý đến tham gia tiệc đóng máy của đoàn phim.

Mạnh Vi Nghiên biết tửu lượng của mình cũng không cậy mạnh uống, đa số mọi người cũng sẽ không làm cậu khó xử, cũng có một số người đố kỵ nói vài câu linh tinh. Những chuyện này rất bình thường, cậu từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió đã chịu khen ngợi hâm mộ ghen tị rất nhiều, cũng đã sớm học xong khắc chế cảm xúc và xem nhẹ những lời nói hời hợt này.

* * *

Trở lại đoàn phim <Tôi là một người lính>, Mạnh Vi Nghiên lại khôi phục thời gian ổn định quay phim. Có lẽ là vì tính cách mọi người cũng không tệ, lại có lẽ là vì diễn viên trong đoàn phim không phải người mới còn là người không có danh tiếng lớn; đóng vai lại là quân nhân, vị trí cũng là doanh trại tương đối đơn giản, không khí trong đoàn phim cũng không tệ lắm. Mặc dù giữa mọi người tương đối hợp nhau, nhưng quả thật không có quá nhiều chuyện xấu xa.

Mấy tháng tiếp theo Mạnh Vi Nghiên làm việc chung vui vẻ nhất vẫn là Mã Minh, có thể là bởi vì Mã Minh cho tới nay đã chịu nhiều đau khổ, cho nên có một trái tim rộng mở, kiên cường có thể chịu khổ. Sau khi thân quen hắn cũng là một người rất thích trêu chọc. Mạnh Vi Nghiên luôn bị hắn trêu chọc cười ha ha.

Mà đối với Mã Minh mà nói Mạnh Vi Nghiên so với rất nhiều người hắn gặp được thì tính cách ngay thẳng không điệu bộ, đối xử với hắn cũng rất tự nhiên. Bình thường quay phim cũng rất quan tâm hắn, nói cho hắn biết rất nhiều 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện