Dịch: Phong Bụi
Bính tửu, bính tửu, nước nho ép. (bính tửu: so xem ai uống được nhiều hơn mà không say.)Cục cưng La gia muốn làm yến tiệc sinh nhật tất nhiên toàn gia phải tổng động viên, La Định Âu ra mệnh lệnh thép với mỗi một thành viên trong gia đình rằng: tối nay nhất định phải tham gia, hơn nữa ai cũng đều được phân nhiệm vụ. La Học Mẫn phụ trách liên hệ xe ô tô lớn, đón cô giáo và học sinh ở nhà trẻ. La Thiếu Thần phụ trách mời tổ làm phim, La Khải Trạch và vú Triệu phụ trách bố trí hội trường.
Thẩm Thận Nguyên là nhân vật chính của buổi sinh nhật ngoại trừ làm trung tâm, để mọi người xoay xung quanh, cậu còn tự đưa ra cho mình một nhiệm vụ: thiết kế một cái bẫy dụ địch hoàn hảo. Mã Duy Càn cho rằng cậu là La Lâm Lâm, tuyệt đối sẽ không đề phòng cậu, đó chính là cơ hội của cậu. Người lớn trước mặt trẻ con vẫn luôn dễ dàng lộ ra vết tích hơn, bởi vì sẽ vô thức buông lỏng cảnh giác.
Để kế hoạch càng thuận lợi hơn, cậu còn mời cả Cao Cần và Đại Kiều trợ giúp.
Cao Cần hỏi: “Lý do bọn tôi tham gia là gì? Chẳng lẽ nói, hey, chúng tôi không quen biết thân thể của La Lâm Lâm, chúng tôi rất quen thuộc với linh hồn của La Lâm Lâm sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi là fan của sư huynh!”
Kiều Dĩ Hàng ha ha cười nói: “Tôi được ăn tiệc buffet rồi.”
Cao Cần nói: “Tiệc sinh nhật của đứa trẻ sáu tuổi, cậu đoán xem đồ ăn được phục vụ nhiều nhất là gì? Kem? Khoai tây chiên? Bánh kem? Cân nặng của cậu tháng trước đã vượt quá mức quy định rồi.”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nói: “Lần trước em gặp sự huynh vóc dáng vẫn rất tiêu chuẩn mà.”
Cao Cần nói: “Nhiều lúc béo và vạm vỡ chỉ cách nhau hai nét bút mà thôi.”
Thẩm Thận Nguyên không hiểu: “Hai nét?”
Kiều Dĩ Hàng buồn rầu nói: “Béo (肥)tám nét, vạm vỡ (肌)sáu nét.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Không hổ là sư huynh, có thể hiểu được ý tứ của giám đốc Cao.
Cao Cần hỏi: “Trương Tri có cằn nhằn gì về cảm giác tay không?”
Kiều Dĩ Hàng cắn răng nói: “Không có.”
Cao Cần nói: “Xem ra cậu ta thích ôm ấp Doraemon hơn là Batman rồi.”
“……” Kiều Dĩ Hàng nói, “Tiệc sinh nhật của sư đệ dù thế nào tôi cũng sẽ tham gia.”
Cao Cần nói: “Sự xuất hiện của cậu sẽ khiến Mã Duy Càn cảnh giác. Thần kinh của cậu ta đã quá căng thẳng, lại kéo căng thêm nữa, có lẽ sẽ bùng nổ lúc nào chẳng hay.”
Kiều Dĩ Hàng nói: “Hôm qua anh đã dùng câu nói này hình dung Mã Thụy.”
“Bởi vì bọn họ là thứ hàng hóa giống nhau cả, cùng có một số hiệu sản xuất.”
“Mã?”
“Khục khục.” Nghe bọn họ không chút kiêng kỵ gì nói xấu đồng nghiệp, Thẩm Thận Nguyên vừa cảm thấy ngưỡng mộ vừa cảm thấy cô độc, trước đây không lâu cậu cũng là một phần tử trong bọn họ, hiện giờ thế giới này cách cậu xa xôi đến thế, xa đến mức không biết lúc nào mới có thể quay trở về. “Tốt hơn là nói về tiệc sinh nhật đi.”
Cao Cần nói: “So với Đại Kiều, sự xuất hiện của Trương Tri càng có thể khiến Mã Duy Càn buông lỏng cảnh giác.”
“Tại sao?” Sự chú ý của Kiều Dĩ Hàng nhất thời tập trung gấp trăm lần.
Cao Cần nói: “Bởi vì cậu ta thích Trương Tri.”
“……”
“Giả đấy.”
Kiều Dĩ Hàng hít một hơi sâu nói: “…… Giám đốc Cao, anh đã từng phân tích qua nguyên tố cấu thành cuộc đời anh chưa?”
Cao Cần nói: “Giải trí, giải trí, giải trí…”
Thẩm Thận Nguyên, Kiều Dĩ Hàng: “……” Trong mắt Cao Cần, nguyên tố cấu thành cuộc đời bọn họ chính là bị giải trí, bị giải trí, bị giải trí sao?
Cao Cần nói: “Mã Duy Càn một mực muốn gia nhập EF, hiện giờ cậu ta đang ở dưới vực thẳm, đương nhiên càng muốn nắm bắt cơ hôi. Trương Tri kiêm nhiệm phó tổng giám đốc EF, nắm đại quyền trong tay, không bợ đỡ cậu ta thì bợ đỡ ai?”
Kiều Dĩ Hàng lẩm bẩm: “Nghe cứ như một miệng thịt béo bở.”
“Một nhà thịt mỡ, thích hợp với các cậu đấy chứ.”
“……”
Thẩm Thận Nguyên có chút kích động có chút căng thẳng: “Tỷ phu thực sự sẽ đến sao?”
Cao Cần nói: “Cậu cẩn thận chút.”
“Cẩn thận cái gì?” Thẩm Thận Nguyên sâu sắc kiểm điểm gần đây có lúc nào đắc tội Trương Tri hay không.
Cao Cần nói: “Lần trước cậu ta bảo Tiểu Chu khóa nick của cậu, lần này có khả năng sẽ…”
“Tặng một cái xì lì thật dày.” Kiều Dĩ Hàng cướp lời.
Thẩm Thận Nguyên vui mừng: “Tỷ phu vạn tuế!”
Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Còn tôi thì sao?”
“Nương nương tất nhiên chỉ có thiên tuế.” Cao Cần cướp lời lại.
Kiều Dĩ Hàng: “……”
Thẩm Thận Nguyên lần chần trong phòng cả một buổi sáng, trong lúc đó trúng vô số thương của Cao Cần, nghiên cứu ra một kế hoạch chỉ có tiêu đề. Đến chiều, cậu bị La Khải Trạch gọi xuống giúp đỡ. Cái gọi là giúp đỡ chính là…
“Cục cưng, mùi vị của bánh su kem thế nào?”
“Ngon.”
“Lâm Lâm lại đây, con muốn uống thức uống gì?”
“Coca.”
“Coca không tốt cho sức khỏe… hay là nước nho ép cộng thêm soda nhé? Hoặc là nho Mỹ, chắc sẽ ngọt hơn, nếu như không đủ nữa thì cho thêm đường đen…”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Vú có cần thử trước xem có thể uống được hay không không?
Hai rưỡi, nhân viên trang điểm đến, Thẩm Thận Nguyên bắt đầu chải chuốt trang điểm.
Đến bốn giờ chiều, tất cả gần như đã xong xuôi.
Bốn rưỡi, xe ô tô chở bạn học nhà trẻ đến, tính cả cô giáo, tổng cộng có năm người, có một số vị phụ huynh đã từ chối khéo lời mời. Kiều Anh Lãng mặc một bộ vest đen nhỏ xông lên hàng đầu, nghiễm nhiên có tư thế của nam chủ nhân.
Thẩm Thận Nguyên tóc dài uốn xoăn, mặc một bộ âu phục màu hồng viền hoa trắng đứng giữa vườn hoa, hoàn toàn là dáng vẻ của cô công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.
“Sinh nhật
vui vẻ.” Kiều Anh Lãng ghé mặt lại gần.
Thẩm Thận Nguyên vươn tay ra đè trước ngực cậu ta, “Nói thì cứ nói, không được phép sàm sỡ.”
Kiều Anh Lãng nhịn ủy khuất nói: “Theo phép lịch sự phải hôn mà.”
Thẩm Thận Nguyên nhe răng, cười quái dị hai tiếng, nói: “Lão tử từ xưa đến nay chưa từng lịch sự!”
Kiều Anh Lãng bị chấn động.
Thẩm Thận Nguyên quay người, bày ra nụ cười khéo léo, đón tiếp các bạn học.
Bắt đầu từ năm rưỡi, người của tổ làm phim lần lượt tới. Hai ngày nay vì chuyện của Mã Duy Càn mà tổ làm phim tạm ngừng đóng phim, nghe nói bên đầu tư và bên chế tác phim vẫn luôn thương lượng việc đổi nhân vật chính, dù sao Mã Duy Càn gây ra chuyện rắc rối lớn như vậy, tuy rằng hiện giờ đã bảo lãnh ra rồi, nhưng sự việc có trở nên tồi tệ hơn không thì vẫn chưa biết, nhân cơ hội hiện giờ quay chưa được nhiều, tổn thất không lớn, nhân lúc còn sớm mà cứu vãn mới là thượng sách. Cho nên lúc Mã Duy Càn xuất hiện, ít nhất có một nửa số người trong tổ làm phim lộ ra vẻ bối rối.
Mã Duy Càn lại rất tự nhiên, cứ như không có việc gì đến gần chào hỏi từng người.
Thẩm Thận Nguyên lập tức tiến đến, “Cuối cùng chú cũng tới rồi.”
Mã Duy Càn trước nay chưa từng nhận được sự nhiệt tình đến vậy từ cậu không khỏi có chút được yêu mến mà sợ hãi. Anh ta đưa quà cho cậu, khom người xuống nói: “Sinh nhật vui vẻ, công chúa nhỏ! Chúc con vĩnh viễn xinh đẹp như hoa hồng, thuần khiết như bách hợp, ưu nhã như mẫu đơn.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “…… Cảm ơn.” Đối với đứa bé sáu tuổi mà nói, mấy lời chúc kiểu thông minh đáng yêu thực tế hơn chứ.
Mã Duy Càn nói: “Cha và các chú của con đâu?”
“Ở đó.” Thẩm Thận Nguyên chỉ, sau đó trước khi Mã Duy Càn bước đi, nắm chặt lấy ống quần của anh ta.
Mã Duy Càn kinh ngạc nhìn cậu, cúi đầu hỏi: “Có gì cần chú giúp sao? Công chúa nhỏ?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Uống rượu cùng con.”
“……” Mã Duy Càn cảm thấy sự việc càng lúc càng đáng sợ.
Tuy rằng không biết tại sao chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật này đột nhiên coi trọng mình đến vậy, Mã Duy Càn vẫn thành thực rót một cốc nước ngọt đưa cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên chỉ vào nhị oa đầu nói: “Chú uống cái này.”
Mã Duy Càn: “……” Tại sao trong bữa tiệc sinh nhật của La Lâm Lâm lại có thể có nhị oa đầu chứ?
Thẩm Thận Nguyên đương nhiên sẽ không nói rằng cái này là chuẩn bị riêng cho anh ta.
“Chú không uống được loại đấy.” Mã Duy Càn tay vươn đến chai sâm-panh.
Thẩm Thận Nguyên chỉ vào vodka nói: “Hay là uống cái này.”
Mã Duy Càn: “……”
Thẩm Thận Nguyên thấy anh ta không làm gì, nhè cái miệng ra, lộ ra dáng vẻ sắp khóc đến nơi, “Hôm nay sinh nhật con, ông nội nói con to nhất, mọi người đều phải nghe lời con.”
Mã Duy Càn: “……” Lúc thế này bê La Định Âu ra thực sự quá vô lại rồi.
Sau khi so sánh nặng nhẹ, Mã Duy Càn rót cho mình một cốc nhị oa đầu.
Thẩm Thận Nguyên cầm nước nho ép cụng ly với anh ta: “Uống vì mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta a, trăm phần trăm nha.”
Mã Duy Càn: “……” Lời thoại này là ai dạy cô bé thế?
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con đã xem phim chú diễn, chú nói như vậy trong quán bar mà.”
Mã Duy Càn: “……” Sau này nhận đóng phim phải thận trọng.
“Cạn ly!”
“……”
Sau hai cốc, Thẩm Thận Nguyên đã cảm thấy chướng bụng.
Mã Duy Càn góp ý: “Uống quá nhiều nước ngọt sẽ khiến da bụng nứt ra đấy, chúng ta tốt hơn là nên ăn chút gì nữa.”
Thẩm Thận Nguyên thấy cử chỉ hành vi của anh ta cực kỳ bình thường, lặng lẽ thất vọng, xem ra tửu lượng của Mã Duy Càn khá hơn cậu tưởng tượng nhiều, “Chúng ta chuyển sang uống thứ khác đi?”
“Hả?”
“Lần này chú uống nước nho, con uống nước màu trắng.”
“Được thôi.” Mã Duy Càn vui mừng đổi, liền thấy Thẩm Thận Nguyên chỉ vào một chai rượu nho đỏ cho anh ta, sau đó bản thân mình thì gọi nước vải ép.
“……”
“Sinh nhật vui vẻ.” Một giọng nói trẻ trung, tràn đầy sinh khí nhưng không thiếu sự trầm ổn và một hộp quà đã gói bọc đẹp đẽ cùng lúc chen vào.
Mã Duy Càn quay đầu lại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, “Giám đốc Trương.”