*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Phong Bụi
Chuốc rượu, chuốc rượu, trăm phần trăm.Tỷ phu!
Thẩm Thận Nguyên dùng ánh mắt vô thanh gọi.
Trương Tri hiếu kỳ cúi đầu đánh giá cậu thật lâu, bất ngờ cười rộ lên, “Thật đáng yêu.”
Thẩm Thận Nguyên toàn thân rùng mình.
“Không bóc ra xem là quà gì sao?” Trương Tri nhét hộp quà vào trong tay cậu.
Thẩm Thận Nguyên do dự nói: “Có thể bóc ra sao?” kỳ thực cậu muốn hỏi là, có thể bóc ra trước mặt đông đảo mọi người sao?
“Ừ.” Trương Tri kỳ vọng nhìn cậu.
Giây phút bóc quà ra rất hạnh phúc. Thẩm Thận Nguyên loạt xoạt xé vỏ bọc, sau đó thuận tay đưa giấy bóc ra cho Mã Duy Càn. Món quà là búp bê Babie một tóc đen một tóc vàng. Thẩm Thận Nguyên: “……Cảm ơn.”
“Thích không?”
“……Rất thích ạ.”
“Tại sao mỗi lần trả lời đều phải ngừng mất ba giây vậy?”
“……Quá kích động ạ.”
“Đừng khách sáo.”
Mã Duy Càn lại ghé lại gần, “Giám đốc Trương nhãn quang thật độc đáo.”
Trương Tri dường như bây giờ mới nhìn thấy, khe khẽ gật đầu, nhưng lại không hề có ý bắt chuyện.
Mã Duy Càn không từ bỏ ý định nói tiếp: “Gần đây Đại Kiều có khỏe không? Tôi bận đóng phim, rất lâu rồi không gặp được anh ấy ở công ty.” Chuyện giữa Trương Tri và Đại Kiều tuy chưa công khai, nhưng trong giới Showbiz đã không còn coi là bí mật nữa.
Trương Tri lạnh lùng cũng coi như có chút biểu cảm, “Rất khỏe.”
“Chuyện quay thử ở Mỹ thế nào rồi?”
“Đối phương đã mời diễn viên gốc Hoa bản địa rồi.”
“Đáng tiếc quá.” Diễn xuất của Mã Duy Càn trước ống kính tuyệt đối không bằng một phần mười hiện giờ, vẻ mất mát thể hiện rõ từ lời nói đến vẻ mặt, “Tôi còn tưởng Đại Kiều vẫn còn đóng phim tại Hollywood, định nhờ tiếng đi tham quan phim trường Hollywood. Vậy gần đây không phải anh ấy rảnh rỗi sao?”
Trương Tri nhướn mày nói: “Anh muốn mời anh ấy ăn cơm sao?”
“Ha ha, sao có thể chứ, nếu như mời đương nhiên là hai vị cùng mời mới phải.”
Câu nói này của Mã Duy Càn đại khái gãi đúng chỗ ngứa của Trương Tri, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn. Mã Duy Càn lại tiếp tục: “Có thể mời Đại Kiều làm khách mời trong album của tôi không. Cùng công ty có ngôi sao lớn đúng là có lợi, có thể được thơm lây. Người chế tác là La Thiếu, anh quen đấy, tuyệt đối đủ tiêu chuẩn.”
Anh ta nói thẳng thắn như vậy, Trương Tri cũng không tiện từ chối ngay, “Để tôi hỏi ý kiến Cao Cần xem.”
“Ha ha, cứ quyết định thế nhé.” Mã Duy Càn cũng biết sự việc không thể gấp gáp, thả mồi câu trước, nếu như đối phương cắn câu, lại tuần tự tiến cử bản thân dần dần thì sẽ bỏ ít sức mà lợi ích nhiều.
“Rượu của chú vẫn chưa uống.” Thẩm Thận Nguyên đúng lúc chen vào thúc đẩy sự nghiệp chuốc rượu lớn lao.
Mã Duy Càn: “……”
Trương Tri hỏi: “Uống gì thế?”
Mã Duy Càn cười khổ: “Nhị oa đầu.”
“Đừng, uống cái này.” Trương Tri rót một chút rượu nho, mỗi người một cốc.
Mã Duy Càn tất nhiên sẽ không từ chối, lập tức nhận lấy chạm ly.
Thẩm Thận Nguyên ở dưới kêu: “Uống vì mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta a, trăm phần trăm nha.”
“……” Mã Duy Càn trăm phần trăm rồi.
Trương Tri chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Mã Duy Càn: “……”
Lực chiến đấu uống rượu của Trương Tri không mạnh, tuy nhiên vạch xuất phát của mọi người không giống nhau, quy tắc cũng không tuân thủ, nhưng xét trong thời gian ngắn, Mã Duy Càn vẫn chưa thể say đến mức chủ động nói ra, Thẩm Thận Nguyên chạy đi lôi kéo quân cứu viện mạnh hơn.
La Khải Trạch và La Học Mẫn đang cùng La Định Âu tiếp khách, Thẩm Thận Nguyên bắt lấy tay La Khải Trạch nói: “Cha à.”
La Khải Trạch ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhè nhẹ điểm vào mũi cậu nói: “Tiểu công chúa, tiểu thọ tinh (thọ tinh: chủ nhân bữa tiệc sinh nhật, tiệc mừng thọ), chuyện gì thế?”
“Con cũng có cha trong đoàn làm phim, cha giúp con kính chú ấy vài ly đi.”
La Khải Trạch tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn đồng ý.
Mã Duy Càn khó khăn lắm mới thoát ra khỏi ma trảo của Trương Tri, vẫn chưa kịp ăn được miếng cơm nóng, liền bị La Khải Trạch chặn lại, “Là Mã tiên sinh phải không?”
“La tiên sinh.” Mã Duy Càn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Có thể kết thân với người thừa kế của người giàu nhất thành phố, nhất định sẽ rất có lợi cho sự phát triển về sau này của anh ta.
La Khải Trạch nhìn Thẩm Thận Nguyên chật vật bê hai ly rượu đi đến cười nói: “Lâm Lâm tại đoàn làm phim đã được anh chăm sóc nhiều rồi.”
“Nào có, nào có, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một ngôi sao nhí có thiên phú đến vậy.” Nụ cười của Mã Duy Càn khi nhìn thấy rượu Vodka trong tay Thẩm Thận Nguyên lập tức cứng đờ.
La Khải Trạch nhận lấy ly rượu cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, người vừa gặp mặt đã mời vodka rất dễ bị người ta hiểu nhầm là có ác ý, có điều rượu là do nhóc con nhà mình lấy tới, từ chối cũng không ổn, bèn lắc lắc ly rượu nói: “Chúng ta…”
“Tùy nhé.” Hai chữ chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền nghe thấy Thẩm Thận Nguyên nói: “Uống vì mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta a, trăm phần trăm nha.”
Mã Duy Càn: “……” Từ nay về sau câu này nhất định sẽ trở thành ác mộng đời anh ta.
“Không sao, lượng sức là được.” La Khải Trạch nghĩ rằng lời trẻ con nói không cố kỵ, cũng không để tâm, tùy ý nhấp một ngụm, hạ ly xuống liền phát hiện Mã Duy Càn đang ừng ực ừng ực uống cạn.
Mã Duy Càn dùng mu bàn tay lau lau miệng, trong lòng thầm nói: Vì quan hệ, vì tương lai, cố lên!
Anh ta hào sảng như vậy, La Khải Trạch cũng không tiện thể hiện quá lạnh lùng, lại uống một ngụm nữa, nói chuyện với anh ta một lúc mới đi khỏi.
Thẩm Thận Nguyên thấy Mã Duy Càn sắc mặt rõ ràng bắt đầu không bình thường, cảm thấy việc này sắp thành rồi, đáng tiếc Trương Tri lại chạy đi chào hỏi La Định Âu mất rồi, La Thiếu… La Thiếu đâu rồi?
Cậu còn đang nghĩ, liền thấy trước mặt Mã Duy Càn có thêm một cái ly.
Uống biết bao nhiêu ly rượu khác chủng loại, tửu lượng của Mã Duy Càn có tốt đến thế nào cũng có chút choáng váng, nhìn thấy chất lỏng sóng sánh trong ly mơ mơ hồ hồ, như thể một khối màu sắc kỳ lạ, “Đây là… rượu gì?”
La Thiếu Thần lắc lắc ly rượu nói: “Rượu tôi đặc biệt điều chế, gọi là… lùi lại mười tám năm.”
“… Không phải là mười chín năm sao?” Thẩm Thận Nguyên nhỏ giọng chỉnh lại.
La Thiếu Thần nói: “Hôm nay là sinh nhật của con.”
Thẩm Thận Nguyên hiểu ra. Đúng rồi, cậu lại lớn hơn một tuổi. Không đúng, là La Lâm Lâm lại lớn hơn một tuổi.
Mã Duy Càn chậm rề rề cầm ly rượu lên.
La Thiếu Thần nhẹ nhàng chạm ly, “Vì mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta, trăm phần trăm.”
Như một câu thần chú cổ xưa cắm rễ sâu vào trong tâm linh, Mã Duy Càn vừa nghe câu nói này
liền vô thức đưa ly đến bên miệng.
La Thiếu Thần thấy anh ta uống hết, mới ngậm chút rượu trong ly rõ ràng ít hơn đối phương hai phần ba vào miệng, thong thả móc khăn ăn ra, mượn cớ lau miệng, nhổ rượu vào trong khăn.
Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy tất cả mọi việc, cảm thấy chấn động sâu sắc. La Thiếu không làm cha đỡ đầu âm nhạc, làm sát thủ cũng được đó. Nhìn sự thản nhiên giết người không chớp mắt kia mà xem!
Mã Duy Càn nuốt hai lần mới nuốt hết rượu xuống, quản lý biểu cảm đã hoàn toàn mất tác dụng, mắt híp vào, thân thể như ngọn nến trước gió không ngừng đong đưa trái phải.
Thẩm Thận Nguyên giơ tay ra, “Đây là mấy?”
Mã Duy Càn mắt quét một lúc lâu vẫn không tìm được đúng vị trí, “Con đang ở đâu?”
La Thiếu Thần hỏi Thẩm Thận Nguyên: “Tiếp theo thì sao?”
Thẩm Thận Nguyên chỉ chỉ vào phòng.
La Thiếu Thần làm một động tác tay với Trương Tri ở chỗ xa kia, Trương Tri rất nhanh chạy đến, hai người cùng dìu Mã Duy Càn đi vào.
Thẩm Thận Nguyên đang định đi theo, liền bị Kiều Anh Lãng chặn lại.
“Các người đang làm gì vậy?”
Biểu cảm nghiêm túc của Kiều Anh Lãng như đang chất vất, khiến Thẩm Thận Nguyên chột dạ, “Hả? Mã… chú Mã uống say, tiểu tiểu thúc thúc đang dìu chú ấy vào.”
Kiều Anh Lãng nắm chặt lấy tay của cậu, “Dẫn tớ đi xem nhà cậu.”
“Đây không phải nhà của tớ, là nhà của ông nội.”
“Đưa tớ đi xem.”
Thẩm Thận Nguyên trong lòng cứ nghĩ đến chuyện Mã Duy Càn, nào có rảnh rỗi dẫn cậu nhóc đi tham quan nhà, muốn giằng ra khỏi tay của cậu nhóc lại sợ làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của cậu bạn sáu tuổi, dứt khoát dẫn cậu ta đến bên cạnh vú Triệu, đẩy cậu ta vào lòng vú Triệu, “Vú, cậu ấy là bạn tốt nhất ở nhà trẻ của con. Cậu ấy muốn tham quan nhà.”
Đối với vú Triệu mà nói, Kiều Anh Lãng theo đuổi cục cưng nhà mình đương nhiên không phải là người lạ, hiểu ý cười cười nói: “Vú đưa cậu ấy đi tham quan.”
“Tôi…” Kiều Anh Lãng vẫn còn muốn giãy giụa, Thẩm Thận Nguyên đã trượt khỏi lòng bàn tay cậu nhóc như trạch, chạy vào trong phòng.
Đại trạch La gia cái gì cũng nhiều, đặc biệt là phòng ốc, cũng may La Thiếu Thần để lại cho cậu một luồng sáng qua khe cửa, như một ngọn đèn chỉ đường cho cậu.
Thân thể nhỏ bé của Thẩm Thận Nguyên vừa lách vào đã ồn ào, “Sao rồi sao rồi? Anh ta nói gì rồi?”
Trả lời cậu là tiếng ngáy khò khò của Mã Duy Càn.
Nhìn người mặt đỏ bừng ngủ trên giường giang rộng tay chân, Thẩm Thận Nguyên ngẩn ra, “Anh ta… có nói gì không?”
Trương Tri hỏi: “Khò khò có tính không?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chúng ta dội một chậu nước lạnh vào anh ta sẽ tỉnh chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Tỉnh, nhưng muốn anh ta mở miệng ít nhất phải có ghế hổ.(1)”
“… Vậy không phải là tốn công vô ích rồi sao?” Thẩm Thận Nguyên ôm đầu, không muốn tin rằng kế hoạch hoàn hảo mà bản thân vắt óc suy nghĩ lại cứ như vậy mà thất bại.
Trương Tri hỏi: “Cậu bỏ công gì?”
La Thiếu Thần nói: “Quan hệ tốt, trăm phần trăm.”
Trương Tri cười rộ lên.
Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng nhích tới sau lưng La Thiếu Thần, kéo kéo gấu tay áo của anh như xin tha.
La Thiếu Thần nhướn nhướn mày, rất tự nhiên mà chuyển đề tài: “Tôi thấy Mã Duy Càn tìm cậu nói chuyện rất lâu, nói những gì thế?”
“Chuyện album ấy mà.”
“Muốn ký hợp đồng với EF hay là hát cùng Đại Kiều?”
“Hai cái đều không thể nào.” Trương Tri phủ quyết rất dứt khoát. Khoan nói đến chuyện Mã Duy Càn hiện giờ thanh danh bê bối, cho dù không, chuyện để Kiều Dĩ Hàng hát cùng với người khác nếu như có thể tránh được thì cứ tránh.
La Thiếu Thần hỏi: “Mã Thụy không làm phiền cậu chứ?”
Trương Tri nói: “Nghe nói Mã gia…”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
La Thiếu Thần và Trương Tri đồng thời nhìn về phía đối phương.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Là của Mã Duy Càn.”
Bị chuông điện thoại làm phiền, Mã Duy Càn xoay người một cái, điện thoại khéo làm sao lại trượt ra từ trong túi quần. Ba cái đầu sáu con mắt đồng thời nhìn vào màn hình điện thoại…
Thiếu gia gọi.
————————
(1) Ghế hổ: Một trong những dụng cụ tra tấn độc ác nhất của Trung Quốc trước kia. Trong khi tra tấn, cảnh sát buộc chặt hai chân của nạn nhân vào ghế hổ bằng dây thừng. Rồi họ kê gạch hay các vật cứng khác dưới chân của nạn chân. Họ liên tục xếp nhiều lớp gạch lên cho tới khi dây trói bị đứt. Nạn nhân phải chịu đựng sự đau đớn khôn tả và thường ngất xỉu trong những đợt tra tấn như vậy.
Những hình thức tra tấn khác thường được áp dụng với nạn nhân cùng lúc họ bị tra tấn bằng “ghế hổ”, bao gồm: sốc điện, còng tay sau lưng, đốt cơ thể bằng thuốc lá, đóng xiên tre vào dưới móng tay, đâm sườn bằng bút nhọn, đâm má bằng tua vít, tát vào mặt, đâm đinh vào mặt, và “buộc” chặt miệng bằng dây thừng (thường nạn nhân không thể ngậm miệng vào được khi hai khóe miệng họ đã bị xé rách.)