Dịch: Phong Bụi
Chân tướng, chân tướng, chân chân tướng?“Chuyện gì thế?” Trương Tri không vui nhìn Kiều Dĩ Hàng.
“Thận Nguyên nói La Thiếu hôn cậu ấy…” Nụ cười trên mặt Kiều Dĩ Hàng dần dần thu lại, trở nên mờ mịt lại nghi hoặc, “La Thiếu?”
Đáy mắt Trương Tri cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, “Là nên có người quản được anh ta.”
“Thế nhưng La Thiếu Thần? Thẩm Thận Nguyên?”
Trương Tri khom người thấp dần thấp dần, hôn anh.
Kiều Dĩ Hàng đẩy cậu ra, tiếp tục nói: “Là La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
Trương Tri bị đẩy ra thẹn quá hóa giận, nhấc điện thoại lên gọi cho La Thiếu Thần, “Anh nghiêm túc với Thẩm Thận Nguyên chứ?”
La Thiếu Thần vừa ngồi lên xe khí định thần nhàn đáp: “Tôi nghiêm túc đó.”
Trương Tri nói với Kiều Dĩ Hàng: “La Thiếu nói anh ta nghiêm túc, anh không cần phải lo nữa.”
Kiều Dĩ Hàng trợn tròn mắt nói: “Ai nói không cần lo lắng, chuyện tình cảm cũng không phải chuyện của một người.”
Tiếng của anh không nhỏ, La Thiếu Thần bên đầu kia nghe rõ ràng. “Tôi sẽ cố gắng biến nó trở thành chuyện của hai người.”
“Cố lên!” Trương Tri gác điện thoại.
Khóe miệng Kiều Dĩ Hàng co rút, “Nhanh như vậy đã chiếm đội rồi?”
Trương Tri nói: “Tôi tin tưởng La Thiếu không phải người tùy tiện.”
“Thế nhưng tôi không cảm thấy Thẩm Thận Nguyên là…” Kiều Dĩ Hàng cong ngón tay xuống.
“Tôi khuyến khích tự do yêu đương. La Thiếu có quyền theo đuổi, Thẩm Thận Nguyên cũng có quyền từ chối, còn về việc ai kiên trì được đến cuối cùng thì là chuyện của bọn họ. Dù sao cách mạng của tôi cũng thắng lợi rồi.” Trương Tri kéo tay Kiều Dĩ Hàng lại, mười ngón đan vào nhau, đẩy anh xuống, vừa hôn môi anh vừa nói, “Hiện tại phải hưởng thụ trái ngọt của thành công.”
Kiều Dĩ Hàng giãy giụa một chút, thở dài nói: “Cậu có cảm thấy cậu càng ngày càng nặng không?”
“Như thế này mới có thể đè cho anh không lật nổi người.”
“…”
Trước khi bước vào đại trạch Mã gia, Đồ Lạc Văn đã tưởng tưởng ra đủ mọi tình cảnh sẽ xảy ra, vờ như không có người, từ chối không mở cửa, nói năng lạnh nhạt, thậm chí tranh đấu kịch liệt, nhưng không hề nghĩ tới lại thuận lợi như vậy. Người hầu khách khí lịch sự mời vào nhà, còn bưng trà rót nước, qua một lúc, Mã Ngọc liền ngồi xe lăn đi ra từ trong thang máy.
Chỉ thấy qua tấm ảnh ngây ngô năm xưa trên chứng minh thư, hiện tại hoàn toàn khác hẳn, mặt hoàn toàn trưởng thành, nhưng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra người này, thời gian thấm thoát trôi qua, nét lạnh lùng kiêu ngạo vầ ưu sầu như có như không giữa hai hàng lông mày vẫn như thế, cùng với bộ quần áo ngủ tơ tằm trắng toát, cả người toát lên một không khí bệnh tật u ám. Luồng không khí này không xuất phát từ sắc mặt của hắn, mà là toát ra từ thần thái và ánh mắt hắn, nhìn thoáng qua lúc đầu thì thấy không thoải mái, nhìn lâu rồi, lại giống như hút thuốc phiện, có chút mắc nghiện.
Đồ Lạc Văn vô thức liệt hắn vào loại hình khó đối phó.
Tiểu Đổng đưa ra lệnh lục soát, Mã Ngọc nhún vai.
Tiểu Đổng mang ra chứng cứ khác do cảnh sát tìm kiếm được, Đồ Lạc Văn ngồi xuống trước mặt Mã Ngọc.
Mã Ngọc ngồi đó, cũng không nói gì, hai mắt nhìn chăm chăm vào mắt Đồ Lạc Văn, một lúc lâu không động tĩnh.
Đồ Lạc Văn nhìn lâu rồi, cũng coi như phát hiện tư duy của đối phương đã bay xa, cũng chính như người ta hay nói là “ngây người”. Anh ho khan một tiếng, phá vỡ im lặng, “Mã tiên sinh biết La Khải Tùng chứ?”
Mã Ngọc chậm rãi hoàn hồn, nghiêng đầu, như thể suy nghĩ, lại như thể cố ý không trả lời, đến tận khi sự kiên nhẫn của Đồ Lạc Văn sắp hết, mới thong thả mở miệng: “Biết.”
“Các anh có quan hệ gì?”
“Hắn rảnh sẽ đến cắm vào m*ng tôi.”
“…” Ngoại trừ Mã Ngọc tất cả những người có mặt tại đây đều nghẹn họng không nói được gì.
Đồ Lạc Văn hoàn hồn trước tiên, “Các anh là tình nhân?”
“Trong nước thừa nhận sao?” Mã Ngọc chế giễu cười cười, “Giải quyết nhu cầu của hai bên, không cần phải nói dễ nghe như vậy.”
Đồ Lạc Văn hỏi: “Anh có từng nghe anh ta nhắc đến chuyện có liên quan đến ma túy không?”
“Không có.”
“Anh có nghe thấy anh ta nhắc đến người nhà không? Ví dụ như La Học Giai?”
“Không có.”
“Vậy anh biết La Học Giai chứ?”
“Biết.”
“Các anh có quan hệ gì?”
“Ha ha.” Mã Ngọc cười vô cùng lạnh lùng, “Cô ta không có hàng, hàng của tôi có hay không cũng giống nhau, anh nói chúng tôi có thể có quan hệ gì?”
Đồ Lạc Văn hỏi: “Sao các anh quen biết nhau?”
“Mục Tất Thành mang cô ta đến chơi.”
“Chơi cái gì?”
“Cái gì cũng chơi.”
“Bao gồm cả thuốc phiện sao?”
Mã Ngọc tỏ ra không quan trọng, gật đầu: “Đúng vậy.”
Sự việc thuận lợi đến mức khiến lòng Đồ Lạc Văn hết sức bất an. Anh cảm thấy có gì đó không đúng, lại không nói ra được đó là cái gì. Sau khi biết số giày của Mã Ngọc, bọn họ đã tăng cường điều tra Mã Ngọc, kết quả là càng lúc càng nhiều chứng cứ khả nghi chỉ vào hắn, bao gồm cả việc điều tra ra hắn mở một tài khoản bí mật tại Thụy Sĩ, hướng đi của nguồn vốn trùng khớp với một phần thời gian giao dịch tìm được trong máy tính của Trang Tranh, đây cũng giải thích tại sao tài khoản ngân hàng của La Khải Tùng không có dấu vết giao dịch, mà thu nhập bất minh tại ngân hàng của Mục Tất Tín và Mục Tất Thành cộng lại chỉ bằng một nửa giao dịch. Anh vứt đi cảm giác quái dị trong đầu, tiếp tục hỏi: “Thuốc phiện từ đâu ra?”
“Mua về, chính phủ cũng đâu có phát.”
“Mua ở đâu?” Đồ Lạc Văn nói không chủ định quá mệt, dứt khoát nói, “Anh nếu đã nói, dứt khoát nói cho đầy đủ đi!”
Mã Ngọc nói: “Tôi không biết anh muốn nghe cái gì.”
“Tất cả những gì phạm pháp!”
“Phạm pháp?” Mã Ngọc lại phát ra tiếng cười đó, “Ha ha, nhưng tôi không có học luật. Không biết chuyện gì là phạm pháp.”
“Buôn bán, tàng trữ ma túy, giết người. Cậu có không?”
“Buôn bán ma túy… có. Tôi bỏ tiền, Mục Tất Thành nhập hàng, Mục Tất Tín phụ trách tiêu thụ, tiền kiếm được mỗi người một nửa.”
“Anh chỉ phụ trách cung cấp vốn, tại sao có thể được chia một nửa lợi nhuận.”
“Ai biết được? Có thể bọn họ thương hại tôi, cho tôi chính sách ưu đãi.”
“… Tiêu thụ như thế nào?”
“Mục Tất Tín có đường có thể bán tới các nước Đông Nam Á.”
“Trang Tranh biết không? Các anh thế này coi như giành bát cơm rồi còn gì?”
“Hắn làm ăn lớn, không nhận mối làm ăn nhỏ. Đông Nam Á có một số bang phái nhỏ không nuốt được hàng lớn, đành tìm đến hàng bán lẻ giá cả cao hơn một chút của chúng tôi.”
Đồ Lạc Văn truy vấn: “La Khải Tùng thì sao?”
“Hắn chỉ chơi với tôi, không chơi với bọn họ.”
“Anh biết chuyện La Khải Tùng giết Mục Tất Thành chứ?”
“Là Mục Tất Thành muốn giết La Khải Tùng,” Mã Ngọc giơ tay chống cằm, “La Khải Tùng thông qua La Học Giai biết chuyện làm ăn của chúng tôi, Mục Tất Thành muốn giết hắn diệt khẩu.”
“Sau khi La Khải Tùng bị bắt đúng là đã khai ra Mục Tất Thành, thế nhưng anh ta không phủ nhận bản thân buôn ma túy.”
Từ khi bước vào cửa đến bây giờ, biểu cảm của Mã Ngọc cuối cùng cũng có một lần thay đổi rõ rệt. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Tôi cũng muốn biết tại sao. Có thể anh ta muốn bảo vệ anh?”
“Tại sao lại phải bảo vệ tôi?” Mã Ngọc ngây người hỏi.
Đồ Lạc Văn đột nhiên phát hiện khi biểu cảm của hắn bắt đầu phong phú, không còn dài mặt giống người chết hoặc phát ra tiếng cười u ám, trông hắn hết sức xinh đẹp và dễ nhìn. “Ai biết được? Không phải có câu nói là một mực tình thâm sao?”
Mã Ngọc im lặng nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên lắc đầu cười hỏi: “Anh biết hắn có bao nhiêu bạn gái không?”
“Anh ta chỉ có một người bạn trai.”
“Cái này được coi là trung thành hay là chuyên nhất?”
Đồ Lạc Văn không nói gì, “Tôi cũng không biết tại sao La Khải Tùng chỉ khai ra Mục Tất Thành, cũng không biết tại sao anh ta thà bị bôi nhọ cũng không chịu khai ra anh, tôi đích thực không thể hiểu cách suy nghĩ của các anh, cũng như tôi không thể hiểu nổi các anh tại sao lại phải buôn ma túy. Các anh thiếu tiền sao?”
“Mục gia thiếu, bọn họ cạnh trạnh với La gia trên rất nhiều hạng mục, thế nhưng vẫn luôn thua, bọn họ cảm thấy là do vấn đề tiền bạc.”
“Anh thì sao?”
“Tôi thiếu cái gì anh nhìn không ra sao?” Mã Ngọc chán ghét nhìn chân của mình, giống như nhìn một đống rác rưởi.
“Hút ma túy có thể thay đổi điều gì?”
“Anh biết cái cảm giác lâng lâng bay bổng đó không? Lúc đó anh sẽ quên đi rất nhiều chuyện. Anh có thể có cảm giác sung sướng còn hơn cao trào của thân thể! Tôi đang tạo phúc cho mọi người, cùng chia sẻ niềm vui với bọn họ.”
“Anh biết cảm giác thân thể cao trào là cái gì sao?” Đồ Lạc Văn hỏi người lại.
Mã Ngọc cứng
người.
“Bất luận hút ma túy mang lại cho anh cái gì, anh rồi cũng sẽ tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại sẽ có cảm giác gì?”
Mã Ngọc không chút để tâm nhún vai nói: “Tôi có thể không tỉnh lại.”
“Anh có biết có bao nhiêu người đang phải chịu đói không? Còn có bao nhiêu gia đình vốn không phải chịu đói bởi vì anh mà đang phải chịu nỗi thống khổ tan cửa nát nhà?!”
“Tôi biết anh muốn nói gì. Bao nhiêu người đang chịu đói, bao nhiêu người đang chịu cùng một nỗi khổ như tôi, thế nhưng bọn họ kiên cường không ngừng nghỉ. Những lời này ai cũng biết nói, tôi cũng cùng tin tưởng. Thế nhưng tôi phát hiện bất luận tôi nghe bao nhiêu tin bao nhiêu, cũng không thể thay đổi sự thật tôi không thể chạy mà các anh có thể.” Hắn cuối cùng lộ ra bộ mặt ghen ghét căm hận.
Đồ Lạc Văn nói: “Tôi không thể sinh con, phụ nữ lại có thể, tôi cũng không có cách nào thay đổi sự thật này!”
Biểu cảm của Mã Ngọc trở nên phức tạp, “Anh muốn sinh con sao?”
“… Điều này không phải trọng điểm. Trọng điểm là anh cần học được cách trân trọng những gì mình đang có!”
“Anh không phải đến điều tra bắt phạm nhân sao? Hay là anh nhất định muốn nhìn thấy phạm nhân đau khổ rơi nước mắt, hận không thể làm lại từ đầu mới có cảm giác thành tựu?”
Đồ Lạc Văn thở hắt ra, xoa xoa da đầu nói: “Gần đây áp lức quá lớn, hơi kích động, thật ngại quá. Vừa rồi anh nói Mục Tất Tín tiêu thụ hàng… Anh biết cấp tiêu thụ ở dưới là ai không?”
“Con đường kiếm tiền hắn sao chịu nói?”
“La Học Giai tự nguyện hút ma túy hay là bị ép buộc?”
“Thủ đoạn dỗ ngọt đàn bà của Mục Tất Thành cao tay hơn La Khải Tùng nhiều.”
“Cô ta tại sao muốn giết Mục Tất Tín và Vu Ngân Tinh?”
“Tôi không thân thuộc với cô ta.”
“Anh biết chuyện Vu Ngân Tinh vợ của Mục Tất Tín thuê sát thủ giết La Khải Tùng không?”
Mã Ngọc lắc đầu.
Đồ Lạc Văn chú ý đến đây là lần đầu tiên hắn lựa chọn dùng động tác thay thế lời nói.
Tiểu Đổng xách hai va li từ trên lầu đi xuống, mở ra toàn là thuốc phiện. Anh ta mặt đầy vẻ khó có thể tin được, nói: “Hắn giấu dưới gầm giường, va li ngay cả mật mã cũng không thiết lập!”
“Tiện lấy mà.” Đồ Lạc Văn hỏi: “Anh còn bao nhiêu?”
“Đều ở đó cả.” Mã Ngọc nói: “Sau khi Trang Tranh chết, bọn họ nói phong thanh gắt gao, tạm thời không xuất hàng.”
Đồ Lạc Văn hỏi: “Người tiêu thụ hàng tại thành phố này của các anh là ai?”
“Thành phố này?” Mã Ngọc nghiêng đầu nói, “Không biết, tôi không quản mấy việc này. Có lẽ là do Mục Tất Thành nghĩ cách.”
“Thẩm Thận Nguyên thì sao?”
“Chưa từng nghe qua.”
“Mã Duy Càn tại sao lại có ma túy?”
“Hắn thỉnh thoảng cũng qua chơi, tôi đưa cho hắn. Loài người lúc nuôi chó không phải đều mua thức ăn cho chó sao?” Mã Ngọc đáp.
Tâm lý u ám của Mã Ngọc tuyệt đối không phải ngày một ngày hai mà tạo thành, cũng tuyệt đối không phải chỉ trong vài lời là có xóa bỏ. Đồ Lạc Văn đứng dậy, “Anh liên quan đến buôn bán ma túy, tôi phải mang anh về cục cảnh sát.”
“Tôi đi thay quần áo.” Mã Ngọc hoàn toàn không để tâm chuyển động bánh xe lăn.
Đồ Lạc Văn liếc Tiểu Đổng một cái, Tiểu Đổng hiểu ý đi theo sau hắn vào thang máy.
Đồ Lạc Văn ngồi một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Trước khi Mục Tất Tín chết, thư phòng đã từng xuất hiện một dấu chân. Dấu chân đó rõ ràng không phải của Mã Ngọc, hắn căn bản không thể đi lại, vậy là ai?
Mí mắt phải của anh đọt nhiên giật giật. Từ khi đi vào cánh cửa lớn này, Đồ Lạc Văn liền có cảm giác bức bách, giống như có chuyện gì đó không ổn sẽ xảy ra, thế nhưng vụ án thuận lợi hơn cả tưởng tượng, khiến anh hoàn toàn nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì không ổn…
Rầm!
Cánh cửa lớn mở rộng phát ra tiếng rơi trầm thấp.
Tim anh nhảy thót lên, vội vàng chạy ra ngoài cùng các cảnh sát khác, chỉ thấy bên trái cửa lớn trên một sàn xi măng, mặt của Mã Ngọc bị dập tan nát, máu phun ào ạt.
Đồ Lạc Văn giơ tay sờ động mạch cổ của hắn, đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Phía trên Tiểu Đổng thò đầu ra, sợ hãi kêu lên: “Hắn tự nhảy xuống!”
Hướng cửa lớn có hai chiếc xe tiến vào, đèn xe chói mắt chiếu bóng đám người Đồ Lạc Văn lên tường!
Mã Thụy và Mã Nhiễm xông xuống xe như bay, chạy đến trước thi thể, mắt trợn lên nhìn Đồ Lạc Văn đang thong thả đứng dậy. Đồ Lạc Văn khẽ cười nói: “Xin lỗi.”
Mã Thụy huơ nắm đấm qua.
Đồ Lạc Văn tránh một chút, thân thể Mã Thụy loạng choạng, suýt chút nữa giẫm lên thi thể Mã Ngọc trên mặt đất.
Tiểu Đổng thở hổn hển chạy xuống, “Tôi không biết trong phòng hắn có thang máy có thể thông lên nóc nhà, là hắn tự nhảy xuống!”
Đồ Lạc Văn nói: “Có thể bức đầu nhận định là sợ tội tự sát.”
“Sợ tội? Em trai tôi phải sợ tội gì?” Mã Thụy gầm lên.
Đồ Lạc Văn mặt không biểu cảm nhận lấy va li trên tay đồng nghiệp, nói: “Buôn bán ma túy. Các anh tại sao lại cùng lúc chạy đến đây?”
Mã Nhiễm lấy ra một tờ giấy trắng, phía trên chỉ có một câu: Em giải thoát rồi.
Mã Thụy nói: “Người tiệm hoa gửi kèm hoa mang đến cho tôi.”
Đồ Lạc Văn chau mày. Mã Ngọc sao lại biết hôm nay bọn họ sẽ đến?
Cảnh sát trông coi Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn không biết tại sao lại xảy ra chuyện hoang đường đến thế này!
Tại sao điện thoại của anh lại trở thành điện thoại công cộng? Tan ca rồi vẫn phải để lại đây, hại anh mỗi ngày tan ca chẳng dám đi đâu, chỉ có thể về nhà, để tránh bạn bè và người nhà không tìm được anh.
Một ngàn đồng phí điện thoại cũng không phải anh muốn giữ mà!
Anh cảnh sát nhìn số điện thoại gọi đến, bực tức tràn đầy trong bụng gần như bùng nổ. Anh không chút lưu tình mở rầm cửa phòng bệnh ra, nói với Thẩm Thận Nguyên đang nhàn nhã ăn khoai tây chiên xem ti vi: “Đây đã là cuộc điện thứ mười chín trong năm ngày rồi, cậu khẳng định vẫn không tiếp?”
Thẩm Thận Nguyên biểu cảm lập tức trở nên căng thẳng: “Nói là tôi đang đi vệ sinh!”
Cảnh sát bực mình nói, “Cậu đã ăn uống ngủ nghỉ năm ngày trên bệ xí rồi!”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Thân hình tôi gọn gàng, lách được!”
“Gọn gàng đến mức nào?” Bóng dáng La Thiếu Thần bất ngờ chiếm cứ nửa bên cửa trống còn lại.