Dịch: Phong Bụi
Tivi, tivi, ké tivi.Thẩm Thận Nguyên vô thức kéo kéo chăn lên, hé miệng chào hỏi, “Hi!”
Cảnh sát đã quen với hành vi coi mình như không tồn tại của La Thiếu Thần, sau khi La Thiếu Thần đi vào, tự giác đóng cửa lại, không để hé ra một chút khe hở nào.
Thẩm Thận Nguyên nhìn La Thiếu Thần tiến lại gần, tâm tình càng trở nên căng thẳng, hai con mắt đảo không ngừng, định tìm đề tài để nói. Từ sau nụ hôn lạ lùng hôm đó, cậu liền không cách nào bình thường nhìn vào quan hệ giữa hai người.
…
Chủ yếu là hôn quá không bình thường!
Vừa không có dự báo vừa không có tổng kết! Rốt cuộc là ý gì chứ?!
Còn chuyện cậu từ chối nhận điện La Thiếu rốt cuộc nghĩ thế nào? Dựa vào phong cách của La Thiếu trước đây…
Thẩm Thận Nguyên không hiểu sao rùng mình một cái.
La Thiếu Thần lại không hề có nhiều suy nghĩ phức tạp như cậu, thong thả kéo ghế ngồi xuống, thuận tay lấy khoai tây chiên trong tay cậu bắt đầu xem ti vi.
“…”
Chẳng lẽ La Thiếu đến để xem ké ti vi sao?
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy ức chế đến phát hoảng, tìm cớ nói chuyện hỏi, “Lâm Lâm gần đây có khỏe không?”
“Cảm xúc ổn định rồi.”
“Vậy thì tốt. Kiều Anh Lãng thế nào rồi?”
“Bố mẹ nó đóng gói mang về rồi.”
“Nó chịu về à?” Thẩm Thận Nguyên có chút không dám tin nhóc theo đuôi dai như đỉa đó dễ mang đi như vậy.
La Thiếu Thần nói: “Cho nên mới là đóng gói mang về.”
“Gói thành mấy túi?”
“Trên trán một trái một phải hai cái.” La Thiếu Thần nghe ngữ khí của cậu dường như không tin, cuối cùng quay đầu qua, “Bố mẹ nó nghe nói Lâm Lâm bị bắt cóc, sợ con trai cũng bị liên lụy, cho nên mới cưỡng chế mang về nhà.” (Bụi: Đóng gói= đả bao, bao: có nghĩa là túi, cũng có nghĩa là u, bướu. Ở đây La Thiếu nói đùa.)
Thẩm Thận Nguyên nói: “Cũng tốt.”
“Lâm Lâm muốn đi học trở lại.”
“Í?” Thẩm Thận Nguyên hỏi, “Vì Kiều Anh Lãng sao?” Chẳng lẽ bọn nó thực sự muốn đính hôn từ nhỏ sao?
La Thiếu Thần nói: “Tâm tình có thể hiểu được.”
“Tâm tình gì?”
La Thiếu Thần nhìn chăm chú vào mắt cậu, chậm rãi đáp: “Tâm tình muốn ở bên người mình thích.”
…
Thẩm Thận Nguyên nhìn lại ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng của La Thiếu Thần, chuông cảnh báo trong đầu reo lên! Không phải lại nữa đấy chứ? Chắc không đâu? Chắc không…í?
La Thiếu Thần lại ngồi trở về.
Thẩm Thận Nguyên thở phào một cái, lại cảm thấy trống rỗng, muốn ăn khoai tây chiên, khoai tây chiên lại bị cướp mất rồi, đành ôm cốc nước nhấp môi từng chút từng chút, khóe mắt len lén quan sát động tĩnh của La Thiếu Thần.
Không biết là bộ phim truyền hình chủ yếu nói về người phụ nữ dẫn dắt thôn dân cần lao làm giàu quá mức hấp dẫn, hay là La Thiếu Thần thích thể loại này, chỉ thấy anh ta xem hết sức chăm chú. Chăm chú đến mức khiến Thẩm Thận Nguyên có chút không thoải mái.
Chẳng lẽ thực sự là đến xem phim sao?
Chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?
Thẩm Thận Nguyên lần mò trên giường, mò được điều khiển, đùa dai đổi kênh, còn đổi liên tục ba lần, lại không thấy La Thiếu Thần phản ứng gì, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn, phát hiện La Thiếu Thần lại với tư thế như cũ… ngủ mất tiêu rồi.
Tình cảnh này thực sự không thể không khiến người ta liên tưởng.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thận Nguyên là nhảy xuống từ trên giường, chạy về phía cửa phòng.
Anh cảnh sát ngồi ở cửa chơi game điện thoại thấy cậu hoảng sợ thất thố chạy ra, căng thẳng hỏi: “Sao thế?”
“Anh ta ngủ rồi!”
“An giấc nghìn thu sao?”
“…”
“…”
“Không, ngủ gật bình thường.”
“Cậu sợ cái gì?”
Thẩm Thận Nguyên nghẹn họng. Có một số chuyện La Thiếu Thần làm được, cậu không nói được.
Anh cảnh sát hỏi: “Sợ anh ta hôn cậu sao?”
“Anh…” Sao lại biết? Mắt của Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa rớt khỏi tròng.
Anh cảnh sát thấu hiểu vỗ vỗ vai cậu, chỉ vào chỗ bên cạnh ra ý cậu ngồi xuống, hỏi: “Người anh em, sao cậu bước lên con đường này vậy?”
“…”
“Có phải là do môi trường của Showbiz khá là…” Anh ta thấy mông Thẩm Thận Nguyên còn chưa hạ xuống hẳn lại hoàn toàn nâng lên, “Cậu đi đâu thế?”
“Đi an giấc nghìn thu!”
Trở về phòng bệnh, La Thiếu Thần vẫn còn ngủ. Thẩm Thận Nguyên có chút thấp thỏm, di chuyển vòng quanh cách anh khoảng một mét, trong lòng đắn đo, không biết nên khiêng anh lên giường, hay là cứ để mặc đó?
Thế nhưng như thế này chẳng phải rất dễ bị cảm sao?
Thẩm Thận Nguyên đứng trăn trở một hồi, khẽ khàng lấy áo khoác đắp lên người La Thiếu Thần, sau đó ngay khoảnh khắc đối phương có dấu hiệu tỉnh lại liền nhanh chóng nhảy lên giường.
Lúc La Thiếu Thần mở mắt, còn nghe thấy trên giường rầm một cái, tiếng va đập mạnh.
Thẩm Thận Nguyên nhắm mắt, tưởng tượng bản thân đang đóng giả xác chết.
La Thiếu Thần khẽ khàng xoa đầu cậu, đứng dậy treo lại áo khoác.
Mắt trái Thẩm Thận Nguyên hé ra một khe hở nhìn lén, đợi anh quay đầu lại lập tức nhắm mắt.
La Thiếu Thần dường như không phát hiện, trực tiếp ra ngoài đóng cửa lại.
Thẩm Thận Nguyên trên giường đợi một lúc, lén la lén lút dậy mở cửa ra.
Anh cảnh sát đầu cũng không ngẩng lên nói: “Đi rồi.”
“Tôi ra ngoài ngắm phong cảnh mà.” Thẩm Thận Nguyên ra vẻ thản nhiên ngó nghiêng xung quanh.
Anh cảnh sát ngẩng đầu hỏi: “Tôi có cái gì đáng ngắm?”
“Tôi ngắm phong cảnh!”
“Tên tôi chính là Phong Cảnh.” (Đọc giống nhau, chữ viết khác nhau)
“…”
“…”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi tiếp tục đi an giấc ngàn thu.”
Trước khi cậu vào phòng, Phong Cảnh sâu xa nói: “Người anh em, tôi không phải nhé.”
Cửa đóng sầm một cái!
Vụ án buôn ma túy gây sóng gió khắp thành phố cuối cùng đã hạ màn.
Cục trưởng Cù cơm no rượu say lượn lờ đến trước cửa văn phòng lâm thời của tổ chuyên án, thò đầu vào: “Tiểu Đồ đâu?” (Bụi: Ở TQ người lớn tuổi hơn, hoặc cấp trên thường gọi người nhỏ tuổi hơn, cấp dưới một cách thân thiết là Tiểu + họ)
Tiểu Đổng đang viết báo cáo nghe thấy ngẩng đầu đáp: “Đi thẩm vấn Cát Phụng rồi.”
Cục trưởng Cù thấy lạ hỏi: “Vụ án của Cát Phụng không phải đã xong hết rồi sao? Người bị hại nhân chứng vật chứng không thiếu thứ gì, tại sao vẫn chưa nộp cho cơ quan kiểm sát?”
Tiểu Đổng hi hi cười nói: “Lập tức gửi ngay.”
“Tiểu Đổng à, vụ án này phải nhanh chóng phải gấp rút mà làm, tôi không phải nói đùa đâu, La Định Âu lão tiên sinh là người có cống hiến lớn nhất cho thành A…”
Trong lúc Cục trưởng Cù thao thao bất tuyệt, Tiểu Đổng vừa cười nịnh nọt vừa thầm cầu khẩn Đồ Lạc Văn trở về mau một chút.
Đồ Lạc Văn lúc này đang hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, hút đến mức cả phòng đều là khói thuốc, “Anh vẫn không định mở miệng?”
Cát Phụng nhìn chăm chăm cửa sổ thép.
“Tôi đảm bảo khi nào người đó trở về nước tôi sẽ mang anh ta đến đây luôn, anh không thể nói sự thật ra trước được sao?” Đồ Lạc Văn dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, “La Lâm Lâm là cốt nhục thân sinh của Sử Mạn Kỳ, anh cũng không hy
vọng cô bé rơi vào nguy cơ lúc nào cũng có thể bị người ta bắt đi chứ?”
Cát Phụng chậm rãi chuyển ánh mắt qua, “Nó thế nào rồi?”
“Một đứa bé gái vừa bị bắt cóc lại bị dọa sợ, còn tận mắt nhìn thấy anh giết người, anh nói xem nó sẽ thế nào?”
Cát Phụng mím môi.
Đồ Lạc Văn thấy biểu cảm của hắn thay đổi, vội nói: “Ngoại trừ anh ra, còn có ai muốn động vào cô bé? Mục đích là gì?”
“Tôi chỉ gặp qua Ngô Khắc, chính là người bị tôi giết trong căn phòng đó.”
“Tôi đã điều tra qua thân phận của Ngô Khắc, một tên du côn tiểu tốt không nghề nghiệp, thường làm mấy chuyện trộm gà trộm chó, trước khi xảy ra chuyện đột nhiên tiêu xài hào phóng, sau lưng hắn nhất định có người khác. Tôi không tin anh sẽ làm giao dịch với một tên tiểu tốt như thế.”
Cát Phụng trầm mặc.
Đồ Lạc Văn mười ngón tay đan vào nhau, nghiêm túc nói: “Tôi bảo đảm sẽ mang người đó tới! Ở đây, chỉ có tôi quan tâm anh biết gì, cũng chỉ có tôi sẽ làm giao dịch này với anh.”
“Tôi theo dõi Ngô Khắc, thấy hắn và một người trung niên hơn 40 tuổi nói chuyện, Ngô Khắc gọi hắn là thư ký Tiêu.”
“Thư ký Tiêu? Còn có đặc trưng gì không?”
“Chiều cao hơn mét bảy, đeo kính, có chút béo, cân nặng có lẽ khoảng 75kg. Hắn mua một cái bánh gato, ngày hôm đó có lẽ là sinh nhật của con gái hắn.”
“Ngày nào tháng nào?”
“Tiêu Bác, thư ký của CEO kiêm chủ tịch tập đoàn TH, con gái sinh ngày 8 tháng 9, chiều cao 1m68.” Tiểu Đổng đặt tư liệu tìm được trên bàn của Đồ Lạc Văn. (CEO: giám đốc điều hành)
Đồ Lạc Văn nói: “Tập đoàn TH là…”
“Lỗ gia khống chế cổ phần, sau khi Lỗ Văn Bình qua đời, người vợ góa của ông ta tiếp nhận chức Chủ tịch hội đồng quản trị, con trai trưởng hiện đang nhậm chức CEO kiêm chủ tịch, con trai thứ đang du học tại Mỹ. Tập đoàn TH can thiệp vào rất nhiều lĩnh vực, quần áo, dụng cụ thể thao, điện ảnh truyền hình…”
“Điện ảnh truyền hình?”
“Đúng vậy, Công ty điện ảnh truyền hình TH, còn chế tác được mấy tác phẩm lớn.”
“Lỗ Thụy Dương.” Đồ Lạc Văn nói, “Nếu như tôi không nhớ nhầm, khi đó La Khải Tùng xảy ra chuyện, ngoại trừ Mã gia, Lỗ gia và Nhan gia cũng giúp đỡ Mục gia thì phải?”
Tiểu Đổng kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ hai nhà này có dính líu?”
“Hiện tại chỉ có thể nói, rất khả nghi.” Đồ Lạc Văn nói, “Mã Thụy và Mã Nhiễm đã nói, bọn họ làm như vậy là bởi vì Mã Ngọc nói hắn muốn lấy lại công bằng cho người bạn tốt Mục Tất Thành của mình. Vậy Lỗ gia và Nhan gia thì là vì cái gì?”
“Ít nhất Lỗ gia có địch ý với La gia.”
Tiểu Đổng thấy anh đứng dậy, vùi đầu lật giở tài liệu, vội hỏi: “Sao thế?”
“Cậu còn nhớ tiền của Mã Ngọc dùng vào đâu không?”
“Hơ, tu sửa biệt thự, cứ mỗi ba tháng lại tu sửa một lần, quyên góp cho người tàn tật, còn có đầu tư vào một số công ty nhỏ rất lạ lùng?”
“Số tiền lớn đều dùng để đầu tư!” Đồ Lạc Văn rút tài liệu ra, dùng bút khoanh tròn phía trên, “Đi điều tra xem những công ty này có quan hệ gì với Lỗ gia hoặc Nhan gia không!”
Tiểu Đổng lập tức đi ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi về phía này.
“Chị tìm ai?” Cậu ngăn lại bước chân định đi vào trong của bà ấy.
“Xin hỏi chỗ các cậu có cảnh sát nào tên là Đồ Lạc Văn không?” Bà ta hỏi.
Tiểu Đổng quay đầu nhìn Đồ Lạc Văn.
Đồ Lạc Văn mờ mịt.
“Chào cậu, tôi là mẹ của Thẩm Thận Nguyên.” Khâu Mỹ Quyên khẽ mỉm cười nói, “Có thể nói chuyện với cậu một lúc không?”
Đồ Lạc Văn ra hiệu cho Tiểu Đổng ra ngoài, sau đó gật gật đầu với bà, đứng dậy rót nước.
“Cảm ơn.” Khâu Mỹ Quyên nhận lấy nước, ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi nghe nói phía cảnh sát đang bảo vệ Tiểu Nguyên, tôi muốn thăm nó một chút.” Bà bị Cao Cần giấu giếm suốt bao ngày đành phải nghĩ cách khác.
“…” Thẩm Thận Nguyên chỗ đó không phải đã có thể tự do ra vào rồi sao? Cao Cần La Thiếu Thần mấy người này hoàn toàn coi cảnh sát trông cửa không tồn tại mà? Đồ Lạc Văn thầm phỉ nhổ xong, cười nói: “Được thôi, cậu ấy ở Bệnh viện Số Hai.”
Khâu Mỹ Quyên hỏi: “Có thể nói cho tôi biết số phòng không?”
Con trai hôn mê bất tỉnh một thời gian lâu như vậy mà người làm mẹ không đến thăm non đã kỳ lạ rồi, con trai sau khi tỉnh lại còn không nói với mẹ số phòng bệnh của mình thì càng kỳ lạ hơn. Đồ Lạc Văn cười khan nói: “Tôi gọi điện báo cho cậu ấy biết một chút.”
Phong Cảnh nhận điện thoại, vừa gọi một câu “Sếp”, liền nghe thấy Đồ Lạc Văn nói: “Tôi tìm Thẩm Thận Nguyên.”
Phong Cảnh: “…” Cái điện thoại này đã bị ngầm thừa nhận thành điện thoại chuyên dụng của Thẩm Thận Nguyên rồi sao?