Trước đêm trở về Thượng Hải, Thái Vĩnh cũng được Quách Khiếu Nam triệu tập về tề tựu trong một nhà.
Diệp An Băng hiếm khi ngoan ngoãn, nay lại đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Lúc này, hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, và hắn được một nam bác sĩ tận tụy khâu lại vết thương ở lòng bàn tay.
Tuy đang chơi game, nhưng Thái Vĩnh vẫn quan tâm tới người anh em của mình.
Mắt dán vào tivi, miệng thì hỏi:
"Tay bị sao mà khâu?"
"Mấy ngày anh đi, liền có kẻ tạo phản."
"Là tên vệ sĩ A Bát của lão Lâm cử tới giám sát chú à?"
"Đúng là anh ta cố chấp thật, người vừa vào nhà đã sai người ám sát.
Cũng may em phản ứng nhanh nhạy mới bảo vệ được cô ấy."
Quách Khiếu Nam có vẻ tán thưởng khi nhắc về người anh song sinh của mình, nhưng đến phút cuối lại chốt gọn bằng nụ cười khinh khỉnh.
"Theo như lời kể ca ngợi của chú, thì một người giỏi võ, thành thạo vũ khí như Kelsey đã đủ đánh bại tên vệ sĩ quèn đó rồi? Sao phải đến lượt chú nhúng tay vào?"
"Anh nghĩ sao nếu mũi dao đã kề cận bên ngực mà cô ấy vẫn đứng im bất động?"
"Thế là cô ta thà chết cũng không muốn ở bên chú mày rồi? Xem kìa, nhục mặt nam nhi chưa? Gì cũng giỏi, dại gái cũng giỏi nốt.
Biết tuốt khả năng hiện tại nằm ở đâu, mà vẫn bất chấp.
Chú mày chán sống rồi à?"
"Anh quên mất chuyện cô ấy từng bất chấp nguy hiểm của bản thân để lao ra gánh thay em một nhát dao rồi à? Chút vết thương nhỏ nhặt này của em, căn bản không xứng nhắc tới."
Thái Vĩnh gật gật đầu, nói:
"Nhớ ra rồi, cũng hiểu rồi.
Hai cô cậu luân phiên thay nhau trả nợ.
Nhưng món nợ này bao giờ mới dứt đây, để người anh này còn phải trở về lãnh địa của mình với mấy em kiều nữ?"
"Qua ngày mai, chỉ cần anh bảo vệ cô ấy an toàn, thì coi như nhiệm vụ hoàn tất.
Món nợ ân tình gì đó mà anh hay nhắc, cũng xem như được trả đủ."
Thái Vĩnh gật gù, trùng hợp vừa đánh xong một ván game, thu về màn thắng đậm, khiến nét mặt anh ta cực kỳ hưng phấn.
"Băng Băng cũng hay chơi game này, nhưng cô ấy toàn đánh thua, mỗi lần thua đều cáu kỉnh."
"Haha, vậy chú bảo cô ấy gọi anh một tiếng "thầy", anh đây sẽ huấn luyện cô ta đạt được tầm cao mới, bảo đảm đánh đâu thắng đó."
"Cơm tối xong rồi, mau vào trong ăn thôi."
Vừa đúng lúc Diệp An Băng ra tới và cất lời khiến ngọn lửa đắc chí của Thái Vĩnh lập tức nhạt dần.
Thật ra là vẫn còn quê độ nhậu thua hôm bữa nên giờ vẫn hơi thiếu mất một chút tự nhiên.
"Quách tổng, vết thương đã được khâu xong.
Mà tôi nói này, cậu chịu khâu lại vết đứt này là điều sáng suốt đấy, bởi vì cứ chậm trễ thêm vài ngày là vết thương chắc chắn nhiễm trùng, lúc đó hậu quả sẽ khó lường."
Bác sĩ vừa nói xong, Diệp An Băng liền đáp trả:
"Sao lại nhiễm trùng được, anh ta vẫn thường xuyên rửa sát trùng thương mà?"
"Vết thương này mà được sát trùng thường xuyên hả? Vị tiểu thư này đúng là ăn nói khoác lác."
"Này, ông nói vậy là sao chứ?"
"Thôi thôi, là tôi sai.
Bác sĩ Hà, ông về trước đi ha.
Chi phí ngày hôm nay, tôi sẽ thanh toán sau."
Để tránh rắc rối phát sinh, Quách Khiếu Nam lập tức đứng dậy hòa giải.
Bác sĩ Hà, sau đó cũng thu dọn đồ nghề rồi ra về với tâm trạng có chút không vui.
Riêng Diệp An Băng là vẫn hậm hực, sang giây sau liền chuyển hướng chất vấn sang người đàn ông bên cạnh.
"Những gì ông ta vừa nói là sao?"
"Thì bác sĩ nói đúng mà, vết thương của tôi căn bản chẳng được chăm sóc chu đáo.
Đến nay tôi thấy tình trạng dần tệ hơn nên mới gọi ông ta tới xem rồi khâu lại.
Chuyện này có liên quan gì em mà cáu?"
Câu hỏi cuối cùng của hắn ta, khiến Diệp An Băng nhất thời chột dạ.
Thẹn quá hóa giận, liền quay lưng đi thẳng vào