Sáng hôm sau, Diệp An Băng đã chọn đúng bộ quần áo mà ai đó sắp xếp sẵn, cả giầy đi dưới chân cũng mang đôi boot trắng cổ cao như hắn nói.
Hôm nay, cô không trang điểm cầu kì nữa.
Cũng không cần phải trưng ra vỏ bọc đầy gai nhọn như hằng ngày, bởi lẽ hắn đối với cô, cảm giác đề phòng đã biến mất vô hình.
Suy cho cùng, nếu chưa thể kết thúc, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên.
Để xem, phía trước con đường này còn có vở kịch bi hài gì...
"Lát nữa tới đó, tôi sẽ giới thiệu em là bạn gái.
Chắc em sẽ không phản đối đâu nhỉ?"
"Được làm bạn gái của ông trùm cũng đâu có gì thiệt thòi mà phải phản đối."
Mọi câu nói, Diệp An Băng đều thốt ra với âm giọng thờ ơ, ánh mắt lạnh nhạt, còn chẳng thèm nhìn người bên cạnh lấy một cái, khiến hắn muốn cười cũng không thể cười tự nhiên.
Giá mà cô chịu nghĩ sâu hơn một chút, cô chịu tin hắn vô tội, chắc mọi chuyện cũng không phải đi đến bước đường cá cược bằng máu này.
Hai tiếng sau, chiếc xe họ đang đi đã bước qua địa phận của Thượng Hải.
Trở về quê hương sau sáu tháng xa cách, cảm xúc của cả hai đều khó tả.
Mảnh đất này cho họ gặp, cảm mến rồi yêu thương nhau lúc nào không hay.
Một trong những con đường ở đây, từng có một cô gái vì lo lắng cho bạn trai bị đau dạ dày mà lao xe như bay trên đường.
Tuyến đường đua, hằng đêm vẫn còn dấu chân bánh xe để lại.
Họ đã ôm nhau, bung xõa cùng đam mê tốc độ.
Trải qua những năm tháng phải đấu tranh giữa yêu và hận, có một người đàn ông vì yêu mà chấp nhận buông bỏ tất cả.
Nhưng người đó lại vì thù hận, vì cố chấp nông nổi nhất thời mà đẩy hắn ra xa.
Thiếu tin tưởng, vùi chôn một mối tình đẹp đẽ.
Để lại những vết sẹo còn in trên da thịt, và họ phải dùng tới mực xăm để che lắp ký ức dấu tích lẫn ký ức đau thương.
Nay quay trở về, từng dòng cảm xúc đó lại ùa tới, khiến những mảnh vỡ trong tim, lần nữa gào thét, nhớ nhung.
Đi thêm ba mươi phút, chiếc xe ấy cuối cũng dừng lại trước một căn dinh thự cổ kính, xa hoa.
Khi tài xế trong xe chính là Thái Vĩnh đưa ra huy hiệu riêng biệt của Quách Khiếu Nam lên camera để nhận dạng, cánh cổng sắt cao to kia từ từ mở rộng.
Xe BMW năm chỗ di chuyển vào sân.
Khi cùng hắn bước xuống xe, trước mắt cô là hàng loạt vệ sĩ lực lưỡng đứng gác khắp nơi.
Nhìn ai cũng lạnh lùng, tàn khốc, chứng tỏ người lãnh đạo ở đây chắc phải còn quyền lực và đáng sợ hơn ba cô ngày xưa.
Trong lúc Diệp An Băng đang nhìn người đàn ông bên cạnh mình với ánh mắt phức tạp, thì hắn đã nắm chặt tay cô dẫn lối tiến về sảnh chính.
Nhìn thấy hắn, hai vệ sĩ canh cửa liền cúi đầu thông báo:
"Nhị thiếu gia mới về! Đại thiếu gia đang chờ ngài trên phòng thờ tổ."
Quách Khiếu Nam vẫn giữ im lặng, hắn nắm tay cô, tiếp bước vào trong.
Theo sau hai người họ là Thái Vĩnh.
Tuy bình thường anh ta có vẻ như chẳng làm được cái tích sự gì thì ngay lúc này lại trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Lúc này, Diệp An Băng lại đang nghĩ tới người đại thiếu gia được vệ sĩ nhắc tới trước đó.
Cô vẫn luôn trầm mặc với ánh mắt sắc lạnh cùng từng dòng suy nghĩ hỗn tạp đan xen.
Lên đến lầu ba, Quách Khiếu Nam đã đưa Thái Vĩnh và Diệp An Băng đứng trước một cánh cửa lớn bằng gỗ trầm hiếm có.
Lạ là vệ sĩ đứng gác bên ngoài, họ cung kính cúi đầu khi gặp mặt Khiếu Nam.
Sau đó, hai bên cánh cửa được vệ sĩ trịnh trọng mở rộng chào đón ba người họ bước vào.
Nhưng Thái Vĩnh đã không đi theo, vì đây là chủ ý trước đó của Quách Khiếu Nam.
Lúc bấy giờ, Diệp An Băng chỉ nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng giống hệt Quách Khiếu Nam, khi nhìn tới từ phía đằng sau.
Anh ta đang đứng