Vì chút giận dỗi, bất mãn nhất thời nên đang nói chuyện, Diệp An Băng bất ngờ bỏ ra ngoài để lấy lại tâm trạng ổn định.
Trong khi đó, Quách Khiếu Nam thì sốt sắng đuổi theo sau.
"Băng à, em nghe anh nói đã."
"Mọi chuyện thật ra không phải như em nghĩ đâu."
Vừa chạy xuống lầu, hắn vừa giải thích không ngớt lời, tới lúc tìm gặp được người con gái ấy thì cũng tình cờ chạm mặt một cô gái khác.
Tình cảnh hiện tại, hai nữ một nam đối mắt nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng đến ngơ ngác.
"Sư...sư phụ, sao...sao ở chỗ chị lại có đàn ông vậy, mà lại còn trong tình trạng cởi [email protected] từ trên lầu chạy xuống thế này? Hình nhưng lầu hai là phòng riêng của sư phụ thì phải..."
Trước mắt hai người phụ nữ là cơ thể tráng kiện, sáu múi lịch lãm của Quách Khiếu Nam, chỉ với phần thân trên của hắn đã đủ khiến ánh mắt người thiếu nữ ấy si mê đắm đuối.
Tới khi hắn kịp phản ứng lấy tay che chắn là Diệp An Băng đã trở nên lúng ta lúng túng như gà mắc tóc.
Bước vội lên phía trước che giấu người đàn ông, cô nhanh chóng giải thích:
"Anh ấy là khách tới xăm, do vừa xăm xong nên chưa thể mặc áo vào thôi.
Em đừng hiểu lầm."
"Thật hả? Nhưng em nhớ mấy khách trước, dù xăm kín lưng cũng được mặc áo vào ngay sau khi xăm mà ta?"
"Ờ...tại vì hình xăm của anh khách này hơi đặc biệt một tí."
"Mà Minh Anh này, em tìm thấy đồ rồi đúng không?"
"Dạ tìm thấy rồi."
"Vậy em về đi, sư phụ tiễn khách xong thì ngủ một chút mới được, hôm nay cảm thấy hơi mệt."
"Ơ nhưng mà sư phụ cho em xin in4 của anh kia đã.
Em muốn tìm bạn trai, sư phụ vui lòng né sang một bên hộ em vài phút nha!"
Minh Anh nói hết câu thì Diệp An Băng đã bị cô thiếu nữ ấy kéo sang một bên, còn Quách Khiếu Nam lại chủ động bước lùi về sau, tay chỉ vào hình xăm trên ngực phải, rồi nói:
"Khiến bé thất vọng rồi.
Đây là vợ anh!"
Đến cơ hội mở miệng xin cách liên lạc căn bản còn không có, thì Minh Anh đã bị đối tượng của mình phũ phàng tuyên bố, làm hại trái tim bé nhỏ của cô nàng mới lớn nhói lên một cái.
Nhưng ánh mắt vẫn đang dán vào hình xăm trên ngực hắn, nhìn sao cô cũng thấy nó quá quen mắt, rồi lại nhìn từ cái hình đó sang nhìn Diệp An Băng, qua vài lần nhận xét và đánh giá, cuối cùng Minh Anh lại gật đầu và giơ ngón tay cái lên ra dáng tán thưởng.
"Vâng! Em hiểu rồi, chúc vợ chồng sư phụ vui vẻ.
Minh Anh xin phép đi trước, xin lỗi vì đã làm phiền."
Cúi đầu ái ngại với Quách Khiếu Nam xong, Minh Anh lại nhìn qua Diệp An Băng mà nói:
"Sư phụ cứ an tâm hẹn hò đi ạ, em sẽ báo với mấy bạn khác nghỉ học thêm ít hôm cũng không sao đâu."
"Em đi đây!"
"Ơ này, Minh Anh à, không phải như em nghĩ đâu, em đừng có ăn nói linh tinh với mấy bạn đó."
"Em không nói linh tinh đâu, em chỉ nói sư phụ có chồng rồi thôi à..."
"Minh Anh đóng cửa đây."
Cửa tiệm khép lại, cô học trò nhỏ rời đi, để lại một Diệp An Băng bất lực trong một mớ rắc rối, cuối cùng chỉ biết đỡ trán, kèm một tiếng thở dài.
"Cô bé đó là học trò của vợ à?"
"Vâng!"
Cô đáp xong mới nghĩ kĩ lại câu hỏi vừa được nghe nên liền nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẻm, rồi lại nhìn bao quát hết phần thân trên [email protected] trụi của hắn ta, không nhịn được mà chê trách:
"Sao anh không mặc áo vào?"
"Thì lo đuổi theo em."
"Chạy theo em làm gì?"
"Sợ em dỗi!"
"Băng à, anh biết giấu giếm em chuyện quan trọng đó là lỗi của anh.
Nhưng em cũng nghĩ lại xem, sau biết bao chuyện xảy ra, em có yêu anh nữa đâu nên tất nhiên anh phải sợ làm phiền em rồi.
Vả