"Tôi thích dẫn cô đến tiệc ăn mừng đấy thì sao? Bọn họ dám nói gì sao?"
Thật là, làm gì mà cứ cố chấp như thế, tôi biết ngay anh ta sẽ nói như thế mà. “Tôi muốn nghỉ ngơi có được không? Khó khăn lắm mới có cơ hội để làm biếng mà, anh đi là được rồi. Vả lại người cuối cùng đàm phán thành công hợp đồng đâu phải là tôi, anh đưa tôi đi làm gì chứ?" “Tôi dẫn cô đi thì cô cứ đi đi, nói nhảm gì chứ?"
Anh trừng mắt nhìn tôi với thái độ bất mãn: "Chuyện mà tôi đã quyết định rồi thì cô nói đổi là đổi sao?”
Được thôi, tôi thừa nhận quả thật là không thể thay đổi được.
Thế là tôi chán nản mà “ừ” một câu rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn trong trung tâm thành phố, Đường Kiêu rất vui mừng nên đã chi đậm bao trọn cả hai tầng lầu. Tầng trên để nghỉ ngơi, chơi trò chơi và ca hát đánh bida, tầng dưới thì dùng để làm nơi ăn cơm và tổng kết.
Bởi vì đêm nay còn có một vài đối tác của công ty đến nữa nên công ty rất coi trọng buổi tiệc lần này.
Hôm nay Đường Kiêu mặc một bộ đồ vest, nhìn khá trang trọng đấy, y như là chú rể vậy.
Còn tôi thì thấy hôm nay là tiệc ăn mừng của công ty nên không muốn ăn mặc quá chói lóa, tôi chọn một chiếc vảy ngắn màu xanh nhạt rồi cột tóc đuôi gà lên, trông cũng có thể so bì với mấy cô em gái vừa mới tốt nghiệp trong công ty đấy.
Lúc soi gương tôi vẫn còn đang nghĩ độ tuổi của tôi cũng không phải là quá già, ít nhất thì dưa leo sau khi gọt vỏ cũng vẫn còn xanh mơn mởn mà không phải sao?
Thế nhưng khi tôi tới khách sạn thì tôi biết tôi đã sai rồi, những em gái tối nay, à không phải, đúng hơn là tất cả những động vật giống cái tối nay đều ăn mặc rất sặc sỡ, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn lả lợi có lả lợi.
Thậm chí đến cả Mary đang mang thai ba tháng cũng mang đôi giày cao gót mười mấy phân đến, tôi thấy mà mí mắt giật rần rật.
Xem ra thì bọn họ đang xem nơi này như sàn trình diễn thời trang vậy, mấy cô yêu nữ với lớp trang điểm đậm có nhạt có lướt qua người tôi, mang theo cả một loạt mùi nước hoa loạn xạ khiến tôi suýt chút nữa là ngất xỉu.
Tôi đó giờ đều không thích gây sự chú ý, cũng không thích đi đến nơi đông người, sau này nghĩ lại thì có lẽ là do thời đại học tôi bị mọi người cô lập nên mới thế. ưng chẳng còn cách nào khác, đó là thói quen rồi, cũng may là tôi cũng rất hưởng thụ điều này nên không hề cảm thấy có gì không tốt.
Vừa đúng lúc tôi đang ăn trái cây bên bàn buffet thì Đường Kiêu bắt đầu lên sân khấu phát biểu. Lúc này nhân viên ánh sáng đã chiếu một chùm sáng xuống sân khấu và chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh khiến tim tôi bỗng chốc đập loạn nhịp đi.
Người như anh lẽ ra mỗi ngày phải sống trong cái miếu để những cô gái si tình mỗi ngày đến thắp hương mới phải, anh ta ăn cơm làm gì chứ, tiên khí như vậy thì chỉ cần mỗi ngày ngửi chút hương khỏi là đủ no rồi.
Nhìn bộ dạng bây giờ của anh ta,