Thế nhưng lần này thì tôi không may mắn như thế nên đã ngã cắm đầu xuống đất và làm một màn tiếp xúc gần với tấm thảm đỏ.
Khi tôi nắm rạp dưới đất, toàn bộ người trong công ty đều cười ầm ầm, đến mức thiếu chút nữa thì xé toạc cả tầng lầu ra rồi.
Thật không thể hiểu đám người này mà, bộ họ chưa từng bị mất mặt qua hay sao mà mỗi khi có cơ hội thấy người ta bị bẽ mặt thì bọn họ đều không dễ dàng mà bỏ qua cái cơ hội ngàn năm hiếm có này.
Thậm chí có một vài người phụ nữ đi giày cao gót còn đến gần để chụp ảnh nữa, ánh đèn chớp lên, toàn bộ đều là sự trào phúng trắng trợn.
Tôi không hiểu vì sao bọn họ lại có ác ý lớn như thế với những biểu hiện của tôi, thể nhưng tôi nghĩ nguyên do ắt hẳn là vì những "vinh dự mà Đường Kiêu đã ban cho tôi nửa năm qua.
Thôi thì tôi cứ nằm dưới đất và giả vờ yếu đuối hoặc ngất xỉu thì hay biết mấy, nằm dưới thảm đỏ cũng êm ái đấy, ít nhất tôi không cần quan tâm đến ánh mắt châm biếm của bọn họ nữa.
Đường Kiêu là người đầu tiên nhảy từ trên sân khấu xuống và dìu tôi đứng dậy, anh quan tâm: “Cô không sao chứ?"
Tôi muốn nở nụ cười nhưng cười không ra, lẽ ra tôi định giả vờ diễn cảnh ngất xỉu nhưng tôi lại không có năng khiếu nghệ thuật thiên bẩm nên không thể nào diễn được, vì vậy nên tôi cứ nhìn xung quanh tìm kiếm “kẻ đầu sở” lúc nãy.
Hay lắm, tôi đã nhìn thấy Đường Hân Nhiên đang đứng bên cạnh với bộ dạng dương dương tự đắc.
Vậy chính là cô ta rồi, thế nhưng nói gì thì nói, cô ta chẳng phải là hằng ngày đều ăn không ngồi rồi sao, sao bây giờ lại xuất hiện trong công ty Đường Kiêu thế?
Tôi không nghĩ ngợi nhiều mà ngang nhiên chỉ vào mặt cô ta rồi hỏi Đường Kiêu: “Tại sao cô ấy lại ở công ty vậy?”
Đường Kiêu đanh mặt lại nhìn cô ta một cái rồi hướng ánh mắt về lại phía tôi: “Nó đến công ty thực tập, tôi không thể để nó mỗi ngày cứ làm chuyện vô bổ được nên để nó vào công ty làm chức vụ thấp học hỏi kinh nghiệm."
Được thôi, lý do này tôi phục đó, anh là người anh trai tốt nên chuyện gì cũng nghĩ cho cô ấy, thế nhưng tôi cũng có quyền tức giận đúng không?
Lần trước ở buổi tiệc sinh nhật ba Đường Kiêu, cô ta đã khiến tôi bị mất mặt một lần rồi, bây giờ lại như thế nữa thì chắc phải đợi tới khi tôi có ám ảnh với tiệc tùng và cô ta thì mới gọi là sự cổ đúng không?
Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi là con gái độc nhất trong nhà, nếu tôi mà có cô em gái ngang ngược lại khó chiều như cô ta thì tôi đã sớm xử nó một trận rồi.
Vì vậy nên tôi cố gắng nở ra một nụ cười và hỏi Đường Kiêu: “Xin hỏi chủ tịch Đường, tôi có thể tát cô ấy một cái không?"
Giọng không quá lớn nhưng đủ để hội trường trở nên ồn ào. "Lý Nhã Hàm, cô dám?”
Đường Kiêu còn chưa nói gì thì Đường
Hân Nhiên đã trợn trừng đôi mắt nhìn tôi rồi.
Anh nhìn chằm chằm tôi, tôi vẫn giữ nụ cười nhìn về phía Đường Hân Nhiên nhưng ánh mắt tôi lại bừng bừng lửa giận, Đường Kiêu biết tôi đang tức giận thật rồi nên