Anh vẫn chỉ nói hai chữ ngắn gọn như cũ: “Không được!”
Tôi nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng.
Nhưng mà anh còn nói tiếp. “Lý Nhã Hàm, cô muốn kết hôn là chuyện của cô, chí ít trước khi tôi chưa kết hôn, tôi không cho phép cô kết hôn, cô là của tôi, tôi không cho phép cô dây dưa với người đàn ông khác sau lưng tôi, về phần liệu có được trái tim cô hay không, tôi không quan tâm chút nào, chỉ cần con người cô ở đây là được.
Tôi thật sự không biết phải làm gì. “Đường Kiêu, anh đừng vô lý vậy được không? Tôi không trả thù anh, tôi cũng không hận anh, được chưa? Anh hãy cho tôi một đường sống đi, còn ở bên anh nữa, tôi thật sự sẽ điên mất. "
Anh không để ý tới tôi, trực tiếp đặt tôi trên giường, tôi vùng vẫy hai lần, không giãy giụa được, bèn đá anh một phát, cú đá này đá thẳng vào háng anh, anh đau đến nỗi bay khỏi người tôi, tôi kinh hãi, giày cũng không đi đã vội kéo cửa chạy ra ngoài.
Nhưng một giây sau, anh đã chạy ra khỏi phòng ngủ đuổi theo, dưới tình thế cấp bách, tôi chui vào phòng bếp, cầm một con dao phay đi ra, anh thấy tôi như này, ánh mắt có phần đau đớn. “Đừng tới đây, anh mà tới... Tôi sẽ chém chết anh đấy...
Bàn tay tôi cầm chuôi dao run như người bị hội chứng Parkinson, nhưng vẫn kiên trì nói xong câu này.
Trong đôi mắt đen của anh tràn ngập cảm xúc bị thương, tôi thấy anh bước từng bước đến gần tôi: “Tôi không thể để cô đi được, tôi chỉ biết hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ không trở lại nữa.”
Tôi lui lại từng bước một, tay run đến nỗi suýt không cầm vững con dao. “Tôi nói anh đừng tới đây, tôi thật sự sẽ chém chết anh đấy!” "Lý Nhã Hàm, hai ngày cô đi, tôi luôn ở nhà chờ cô, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như cô không trở lại, tôi sẽ về quê của cô một chuyến, xem chừng nào thì cô trở về, vẫn may cô đã trở về. “Phì! Đồ cặn bã, đi chết đi! Anh còn muốn chạy đến tận quê tôi à? Sao anh không biết xấu hổ như vậy? Đường Kiêu, tôi biết anh là thương nhân, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, có phải anh còn muốn uy hiếp mẹ tôi nữa không?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Nét mặt anh hơi đau thương, khiến tôi giật mình cho rằng mình xuất hiện ảo giác, có điều cũng chỉ trong chớp mắt, anh đã nở nụ cười vô cùng quái dị với tôi. “Đúng vậy... Cô mà không trở lại, tôi sẽ đi quấy rầy mẹ cô, sau đó ép cô trở lại bên cạnh tôi, cô có hài lòng với kết cục này không? Lý Nhã Hàm?”
Nhân lúc tôi ngày ra mấy giây, anh đột nhiên nhích lại gần, cầm chặt lấy con dao: “Dạo phay thì có là gì? Em nên cầm dao nhọn đến, đâm vào chỗ trái tim này, nơi này chảy máu nhanh, chết cũng nhanh...
Tôi bị câu nói này của anh khiến cho sợ hãi, nhìn anh chằm chằm hồi lâu, mới mắng: “Anh