Anh nói: “Tối nay anh phải xử lý chút việc của công ty, không đi được, để sau này có cơ hội hai chúng ta sẽ khiêu vũ sau.
Nói xong, anh đi về phía tôi, khi đi ngang qua người tôi, Đường Kiêu vờ vô tình va vào vai tôi, có hơi đau.
Tôi nhường đường cho anh, anh không hề liếc tôi lấy một lần, đi lên tầng, Phàn Dục Nam bám theo sát, nghiêng đầu nhìn tôi và Đào Cẩn sâu xa, rồi mới uốn éo rời đi.
Đào Cẩn bế Shelly đi tới: “Cô đang dỗi bọn họ đấy à?”
Tôi kinh ngạc: “Sao lại vậy được? Tôi chỉ ghét Đường Kiêu thôi.”
Anh ta nhìn thoáng qua tầng trên, lại đưa mắt nhìn tôi: “Buổi tối tôi muốn mời cô ăn cơm, cô Lý có thể nể mặt tôi được không?”
Tôi cười nụ: “Đi đâu ăn vậy?”
Đào Cẩn chớp chớp mắt: “Nói đến Phúc Kiến, nơi này coi như quê hương thứ hai của tôi đấy, khi tôi còn bé sinh ra ở Macao, sau đó đến lúc hơn mười tuổi, bởi vì nhà tôi chủ yếu làm ăn ở Tuyền Châu, cho nên chuyển qua đây, tôi có ấn tượng rất sâu sắc với những món ăn vặt bên này.”
Tôi đột nhiên nhớ tới nguyên nhân anh nói tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn, còn pha chút khẩu âm phương Nam, thì ra là từng ở Tuyền Châu một khoảng thời gian. “Vậy anh phải dẫn tôi đi ăn quà vặt Hạ Môn chính công nhất nha...
Vừa nhắc tới ăn, hai mắt tôi liền tỏa ánh sáng, Đào Cẩn cười cong mắt: "Được."
Sau khi lên tầng, tôi đang suy nghĩ buổi tối đi ăn cơm nên mặc quần áo gì, chuông cửa lại vang lên, tầm này còn ai qua đây nữa? Chẳng lẽ là phục vụ khách sạn?
Tôi nheo mắt nhìn ra sau cửa, là Đường Kiêu.
Anh tới làm gì?
Tôi mặc kệ anh, ngay cả cửa cũng không muốn mở cho anh, nằm lên giường đi ngủ.
Nhưng hình như biết tôi ở trong phòng, anh miệt mài nhấn chuông cửa không ngừng, khiến tôi không những không ngủ được, ngay cả điện thoại cũng bị anh oanh tạc liên hồi, tôi không thể nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đứng dậy đi mở cửa.
Đường Kiêu và Phàn Dục Nam đứng sừng sững ngoài cửa. “Nhã Hàm à, buổi tối cô có rảnh không? Chúng ta đến quảng trường thành phố mua sắm nhé?”
Tôi chẳng muốn ngẩng đầu lên, quay về năm lên giường. “Xin lỗi, buổi chiều tối có hẹn
Giọng Đường Kiêu lạnh như băng vang lên: “Là Đào Cẩn kia hẹn cô đúng không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, bày ra biểu cảm “tôi rất vui vẻ”: “Chủ tịch Đường đúng là Chủ tịch Đường, liệu sự như thần ha ha ha. “Không được đi, đi tới quảng trường thành phố cùng chúng tôi, gần đây Chanel ra sản phẩm mới, nếu cô thích thì tôi mua cho cô, coi... coi như là phần thưởng cho công việc của cô.
Trào phúng vậy, tôi bán mình nửa năm để đổi lấy một cách túi xách của anh, tôi thấp hèn vậy à?
Nếu là trước kia tôi nhất định sẽ đi, dù sao vì tiền, tôi cũng bất chấp tất cả, nhưng bây giờ giữa anh và tôi còn có Phàn Dục Nam, cô ta không thích tôi, tôi cũng không cần thiết đi cùng bọn họ quấy rầy cơ