Không chờ Đào Cẩn mở miệng, tôi đã vội vàng từ chối anh. “Chẳng phải hai người muốn đến quảng trường thành phố mua Chanel sao? Sao lại không đi nữa, Chủ tịch Đường, trọng điểm bây giờ của anh là ở bên bạn gái, vất vả lắm hai người mới có cơ hội bên nhau, đương nhiên là phải biết trân trọng, sao có thể đi lãng phí với chúng tôi được chứ?"
Mặt Đường Kiêu tái xanh: “Chuyện của tôi và bạn gái không làm phiền thư ký của tôi quan tâm, vả lại chủ tịch Đào còn không nói gì, vậy chắc chắn là đồng ý, anh nói xem đúng không, chủ tịch Đào?”
Đào Cẩn nhếch môi, khẽ gật đầu một cái.
Tôi cảm giác ngọn lửa dấy lên trong đầu bị người ta dội ụp chậu nước lạnh, “xèo” một tiếng, tắt ngúm.
Thế là chuyến đi hai người ban đầu lập tức biến thành chuyến đi bốn người, có cô Phần Dục Nam ở đây, tôi cứ không được tự nhiên như có rận trên người vậy.
Từ nhỏ Phàn Dục Nam được chăm sóc kĩ càng, cho nên không có hứng thú với những món ăn đường phố, Đường Kiêu giận tôi, cũng không ăn gì, trên đường đi người ăn đến quên cả trời đất cũng chỉ có tôi, Đào Cẩn ở bên cạnh cười cưng chiều.
Tự dưng tôi bắt đầu bội phục bản thân mình, dưới hoàn cảnh lúng túng như này mà tôi vẫn có thể ăn hằng say được. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là
Đường Kiêu và Đào Cẩn luôn tranh nhau thanh toán khi tôi ăn gì đó, thậm chí đã đến tình trạng đối chọi gay gắt, khiến tôi rất bất lực.
Sau khi đã no, tôi không đi đường được nữa, nhóm người liền quyết định về khách sạn, ngồi trên xe tôi và Đào Cẩn chậm rãi nói chuyện.
Anh ta có cái nhìn rất độc đáo về ẩm thực Phúc Kiến, lại thêm ngữ điệu lúc anh ta nói chuyện rất hài hước, cho nên tôi suýt quên hai người đang ngồi phía sau, đến khi ngẫu nhiên quay đầu lại, phát hiện biểu cảm của hai người ngồi sau nhất trí lạ thường, đều không được vui cho lắm. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Không vui là tốt rồi, Đường Kiêu, tôi sẽ cho anh cảm nhận kĩ tâm trạng của tôi.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, bởi vì khách sạn ở ven biển nên kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy dải cát bên bờ biển, dòng người đi đi lại lại vô cùng náo nhiệt.
Tôi đang hối hận vì chuyện buổi trưa hờn dỗi nói buổi tối mình phải ngủ thì Đào Cẩn lại gọi điện thoại đến vào lúc này. “Buổi chiều ăn nhiều như vậy, cô có muốn đi xuống cho tiêu cơm không?
Chắc là anh ta cũng đang ngắm phong cảnh trên ban công, tôi vô thức nhìn sang phòng anh, quả nhiên, anh ta đứng cách đó không xa đứng vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi nở nụ cười với anh, ngẫu nhiên quay đầu lại trông thấy Đường Kiêu đang âm trầm đứng trên ban công phòng bên cạnh, biểu cảm đó như bắt gian tại giường vậy.
Tôi bị anh nhìn chằm chằm thì cũng hơi chột dạ, trừng mắt liếc anh rồi trở về phòng.
Sau đó là Đào Cần đến gõ cửa, tôi hớn hở mở cửa, anh ta bế Shelly đi vào, tôi bèn vừa nói chuyện phiếm với anh ta, vừa chơi với Shelly, chơi đến quên cả trời đất.
Về sau Shelly nói muốn đi xuống chơi, vừa khéo tôi cũng