Căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, tôi cảnh giác bò dậy từ trên giường, dán vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hình như có người đang tìm đồ?
Tôi dán tại vào cánh cửa, nghe thấy bên ngoài có người đang nói: “Kỳ lạ... Người kia nói nhà này có tiền, tiền để đâu vậy?”
Trộm ư?
Tôi che kín miệng mình, sao lại có trộm vào nhà vậy? Biện pháp an ninh của khu này làm tốt như vậy, sao lại có trộm được?
Suy nghĩ kĩ lại, vừa rồi hình như hắn vào từ cửa chính?
Không phải chứ? Chẳng lẽ cửa chính bị hắn nay ra sao?
Tôi ghé vào cửa phòng ngủ cẩn thận nghe một lát, cảm thấy tiếng bước chân của hắn xa dần, chắc là tới phòng làm việc hay là phòng ngủ của Đường Kiêu rồi.
Làm sao bây giờ?
Có trộm vào nhà, nhỡ đâu lát nữa hắn qua bên tôi, phát hiện không mở được cửa thì sao? Liệu có phá cửa mà vào hay không... Đến lúc đó phát hiện tôi trốn trong phòng sẽ làm thế nào?
Năm phút trước tôi còn vô cùng buồn ngủ, chỉ trong mấy phút này lại biến thành cả người đổ mồ hôi lạnh, đầu óc tỉnh táo không tưởng nổi.
Đúng, tôi phải gọi điện thoại nói cho Đường Kiêu, có trộm vào phòng anh, nhỡ đâu làm mất thứ gì quan trọng của anh, đến lúc đó anh thừa cơ bắt đền tôi thì làm sao giờ?
Tôi há miệng run rẩy tìm kiếm chỗ tủ đầu giường, sau khi tìm được điện thoại của mình, tay run run bẩm số điện thoại của Đường Kiêu. “Alo?”
Bên kia điện thoại là giọng nói lười biếng đầy cuốn hút của anh, chắc là đã ngủ với Phàn Dục Nam rồi, liệu cuộc gọi này của tôi có phá hỏng chuyện tốt của anh không vậy?
Tôi nào lo được nhiều như vậy, giọng gọi điện thoại cho anh cũng đang phát run, cuối cùng tôi đành phải đè giọng nói chuyện với anh. “Đường Kiêu... Làm sao bây giờ? Có trộm vào nhà, hắn vào phòng ngủ của anh... Bây giờ tôi đang trốn bên giường trong phòng ngủ, lát nữa nhỡ đâu hắn không tìm thấy tiền, tìm được tôi thì làm sao... Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tôi thật sự rất sợ, mà còn sợ không gì tả nổi, dù sao kẻ trộm đồ cũng là cướp, nếu để hắn biết trong nhà chỉ có một người phụ nữ ở đây, nhỡ đâu hắn vì ngăn tôi báo cảnh sát nên giết tôi thì làm sao giờ?
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, dường như tôi đã thấy ngày mai trên báo chí sẽ xuất hiện tiêu đề cực kỳ bi thảm như “Cô gái trẻ ở nhà đêm khuya bị trộm vào đâm chết”, không khỏi lại đổ mồ hôi lạnh. “Cô về nhà sao?”
Tôi chờ mấy giây lại chỉ chờ được câu nói này, khiến tôi rất bực bội, nhưng cân nhắc đến bên ngoài còn có trộm, tôi sắp đối mặt với thử thách sống chết trong phòng, mặc dù giọng nói của tôi hơi nhanh, nhưng vẫn nhỏ tiếng giải thích với anh. “Đúng vậy, tôi về rồi, Đường Kiêu, bây giờ bên ngoài có trộm, có khả năng lát nữa tôi sẽ bị hắn phát hiện... “Cô chờ đó, tôi lập tức tới ngay!”
Quả nhiên anh không hay nói thừa, nói mấy chữ đã cúp điện thoại, mà tôi