Tôi thấy tôi đúng là não tàn, trong lúc khẩn trương lại đọc hết cả lời thoại trong phim truyền hình ra, nhất thời thấy hối hận ghê góm.
Đến khi tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn ta thì mới phát hiện tên trộm đang đeo khẩu trang, đầu thì đang đội cái nón lưỡi trai, ngoại trừ đôi mắt hung hãn của hắn ra thì tôi không thấy được đặc điểm gì nữa.
Tôi liếc qua phía tay hắn thì thấy hắn đang cầm một con dao nhỏ, bỗng chốc cả người tôi nổi hết cả da gà lên. “Tiền đâu? Trong nhà có trang sức thì chắc chắn còn có tiền nữa! Mày để tiền ở đâu rồi??”
Tên đó không chút khách sáo gì mà cứ thế đòi tiền tôi, hắn ta một tay nắm lấy cổ tôi khiến tôi suýt chút nữa là đứt hơi.
Tôi sợ hãi nói với hắn ta: “Ở... ở chỗ tủ đầu giường còn có một ngàn mấy tiền lẻ ấy...
Làm thế nào đây? Lẽ ra tôi còn nghĩ hằn ta chỉ là một tên trộm vặt thôi, nào ngờ đây lại là tên tướng cướp, sau khi bắt được tôi rồi còn hỏi tôi tiền để đâu, tôi cũng chỉ là phận làm công thôi, bây giờ còn bị hắn ta uy hiếp... làm sao mà tôi kham nổi đây!
Tên đó nắm lấy tóc tôi, giống như là muốn kéo rách cả da đầu của tôi ra vậy, nó khiến tôi đau đến mức rơi cả nước mắt và khóc òa lên. “Im miệng! Mày còn la nữa thì tao bóp cổ mày chết!”
Nghe hắn ta nói thế, tôi lập tức ngoan ngoãn im miệng và rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, hôm nay sao lại xui xẻo như thế chứ? Đào Cẩn bảo tôi qua ở với anh ta nhưng tôi không đi mà quay về cái nơi tồi tàn này, kết quả thì sao? Vừa quay về là gặp ngay tên trộm rồi, đã vậy còn là một tên khốn hung hãn tàn ác nữa chứ!
Nhìn thấy con dao bóng loáng trên tay hắn mà lòng tôi run rẩy hết cả lên.
Đúng vậy, tôi không muốn chết, tôi còn có một người mẹ đang cô đơn ở quê nhà, nếu tôi mà chết rồi thì bà sẽ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bà sẽ đau lòng chết mất thôi. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tôi quệt nước mắt, da đầu như muốn bị kéo nứt cả ra, nơi huyệt thái dương mỗi lần giật lên là lại nhận một đợt đau kịch liệt.
Làm sao đây? Đường Kiêu đến chưa vậy? Sao mà đến bây giờ anh ta vẫn chưa đến vậy? Lẽ nào anh bị Nam Nam giữ chân lại sao?
Tôi có chút ủ rũ, đúng vậy, tình trạng như đêm nay thì cô ta chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách mà giữ chân Đường Kiêu lại, sớm biết như thế thì... tôi gọi cho bảo vệ tòa nhà còn hơn.
Cái tên đó lục lọi những vật dụng ở tủ đầu giường lộn xộn hết cả lên, sau khi hắn phát hiện trong túi tôi có một xấp tiền thì đã nhanh chóng nhét nó vào túi nhưng ngay sau đó thì hắn lại thấy trong túi xách của tôi có cái thẻ ngân hàng và cái thẻ đen dùng để mua sắm mà trước đó Đường Kiêu đã tặng cho tôi.
Tôi nhìn thấy rất rõ trong ánh mắt tên đó đang ảnh lên vẻ tham tiền, nó giống như là con chuột lẻn ra ngoài ăn trộm dầu vậy, khiến người khác không muốn đánh. “Mật khẩu tấm thẻ này là bao nhiêu??”
Hắn ta kéo tôi về phía giường và đè tôi xuống, con dao sắc