Thế nhưng không thể nào không đi mở cửa đúng không?
Tôi vẫn còn do dự nhưng cơ thể lại bất giác đi về phía cửa lớn, tôi nhìn vào mắt thần thì thấy đó lại là mẹ Đường Kiêu sao?
Bà ấy đến tìm tôi làm gì vậy?
Tôi có chút sợ sệt nhưng vẫn cắn răng mở cửa ra, khi nhìn thấy trước cửa là người quý phụ với khí chất cao quý thì tôi đã lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Bác gái..." “Cô không cần phải gọi tôi như thế, chúng ta không quen biết đến mức đó, hôm nay tôi đến tìm cô để bàn chút chuyện”
Cái tính cách thẳng thắn đó tôi thích đấy, mặc dù tôi biết bà ấy đến thì sẽ không có chuyện gì tốt đâu.
Tôi cố nở ra một nụ cười để ứng phó, tôi mời bà vào trong rồi đến nhà bếp rót ra một ly nước nóng và ngoan ngoãn đặt nó trước mặt bà. “Cháu mời bác gái uống nước.
Bà ấy trả lời một cách hời hợt: “Trà thì tôi không uống đâu, trà cô chế tôi sợ dơ
Được thôi, mấy tháng không gặp nhưng bà ấy vẫn thế, vẫn thành kiến với tôi quá lớn.
Mặc kệ bà ấy chứ, dù gì thì sau này bà ấy cũng đâu phải mẹ chồng của tôi, cái tình cảm dành cho Đường Kiêu từ lúc đêm qua nói rõ thì đã chết mất rồi. “Ngồi đi.
Bà ấy giống như lão phật gia vậy, bà tao nhã đưa tay ra chỉ vào cái vị trí trước mặt ban ngồi cho tôi.
Thế là tôi nhận lấy phần thưởng như một tiểu thái giám vậy, khúm núm sợ sệt mà ngồi xuống ghế sô pha, thiếu chút nữa thì đã dập đầu nói “thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” rồi.
Tôi phát hiện ra là lúc tôi khẩn trương thì những tế bào não sẽ hoạt động nhanh hơn bình thường, những thứ lung tung gì cũng hình dung ra được hết. “Thái hậu người tìm tôi có việc... À nhầm, là bác gái, bác gái đến tìm cháu có việc gì?”
Tôi phải sửa đổi cái thói quen nhanh mồm nhanh miệng của mình thôi, cái não đang nghĩ gì thì cái miệng đã nói ra hết, chà, họa từ miệng ra”, cái câu này quả là không sai mà, chỉ là không biết bà ấy có nghe rõ hay không.
Bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu: “Đừng nói lời văn vẻ với tôi, tôi hỏi cô, đêm qua nửa đêm có phải chính là cô đã gọi điện thoại cho Đường Kiêu và hẹn nó ra ngoài không?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
À... thì ra là vì chuyện này mà đến đây.
Tôi không muốn nói dối, kẻo lát lại hở đuôi ra nên đã thành thật gật đầu: “Đúng vậy, đêm qua trong nhà có trộm đến, cháu sợ hắn sẽ trộm mất đồ của Đường Kiêu nên mới gọi anh ấy đến...” “Trộm ư? Cô cũng chỉ là gạt cái đứa thật thà như Đường Kiêu thôi đúng không? Khu này trị an tốt như vậy thì làm sao mà có trộm được chứ?”
Tôi biết ngay là bà ấy sẽ không tin mà tôi cũng chẳng muốn giải thích thêm làm gì. “Cô bé, tôi cũng đã từng trải qua độ tuổi của cô nên người giống như cô trong lòng đang nghĩ gì tôi đều hiểu rõ, đặc biệt là người phụ nữ đã từng ly hôn như cô, bên cạnh chỉ cần có một miếng mồi ngon thì chắc chắn sẽ cắn chặt không chịu nhả...” “Để tránh sau này già nua nhan sắc tàn phai rồi không ai thèm, tôi nói không sai chứ?”
Tôi nghe những lời này sao thấy quen thuộc quá nhỉ, à tôi nhớ rồi, đó không phải chính là lời