Vừa nghe xong câu này thì miệng tôi sắp mở đến mang tai luôn rồi, nhất thời tôi lắp bắp, ngô nghê cười khà khà: “Ái khanh bình thân, ái khanh bình thân...”
Đảo Cẩn nhìn tôi bằng ánh mắt bất mãn: “Cái gì vậy? Nhã Hàm, đầu của em đang đựng gì trong đó vậy... em như thế anh không thể tiếp câu được đó...”
Tôi nhón chân sờ sờ vào đầu anh và nói an ủi anh: “Ái khanh, khanh đừng để ý tiểu tiết quá...”
Anh lắc đầu trong bất lực, tôi nhanh chóng thay đổi giày và bồng Shelly cứ thế chạy thẳng đến bàn ăn thì thấy có cả một bàn đồ ăn ngon bày ra.
Sườn nướng, cá quế hấp, tôm hấp và còn có rất nhiều món ngon đầy màu sắc nữa, tôi nhìn mà thèm khiến nước dãi muốn chảy cả một dòng sông...
Thím Dư đứng kế bên cười nói: “Bởi vì ông chủ nói gấp gáp quá nên nhất thời không rõ Nhã Hàm tiều thư có sở thích hay kiêng kỵ món gì, nên tôi chỉ lựa nấu những món mà ông chủ thích thôi...”
Tôi nhanh chóng xua tay: “Không sao không sao, tôi không kén ăn đâu, thứ duy nhất tôi không thích ăn chính là hành, còn lại thì đều được cả.”
Đào Cẩn đang cởi áo khoác ngoài cửa, bóng dáng thon dài của anh đi vào trong nhà ăn: “Xem ra nhà chúng ta đã có một con heo ham ăn không kén chọn, Tiểu Tuyết, sau này mẹ Nhã Hàm sẽ cướp mất cái biệt danh đó của con đấy.”
Tôi ngơ ngác hỏi anh: “Tiểu Tuyết là ai vậy?”
Shelly sờ sờ vào mặt tôi và nũng nịu giải thích bằng giọng rất ngây thơ. “Mẹ Nhã Hàm, đây là tên tiếng Trung mà ba đặt cho con đấy, trước đây ở Singapore con tên là Shelly, bây giờ bên này con là Tuyết Lê... Mẹ Nhã Hàm, sau này mẹ có thể gọi con là Tiểu Tuyết giống như ba đó...”
Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết của con bé mà bỗng chốc có chút đứng hình.
Dù gì thì tôi cũng chưa từng sinh con qua nên đột nhiên lại nhảy ra một cô bé suốt ngày gọi tôi là mẹ, tôi nghĩ tôi phải tốn chút thời gian mới có thể thích nghi được. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Cái cảm giác này quả là có chút kỳ lạ đấy.
Thấy khuôn mặt tôi có chút kỳ lạ nên Đào Cẩn đã hỏi tôi: “Em sao thế?”
Tôi cười khan hai tiếng: “Em lớn như thế này mà đến con cái cũng chưa có, bây giờ đột nhiên lại có một cô bé đáng yêu gọi em bằng mẹ nên em vẫn chưa quen lắm”
Đào Cẩn cười khẽ: “Vậy sau này em hãy từ từ thích ứng là được, sau này chúng ta sẽ sinh thêm một đứa con nữa, lúc đó em sẽ được thể nghiệm quá trình dạy dỗ con cái thì em sẽ quen ngay thôi.”
Bị anh nói thế khiến tôi đỏ hết cả mặt lên nói năng có chút lắp bắp: “Ai mà muốn sinh con với anh chứ? Hãy còn sớm lắm nhé, anh chưa gì đã quyết định như thế thì hơi vội vàng đấy...”
Anh nhoài người qua và vuốt vuốt tóc tôi đầy cưng nựng: “Chuyện sau này ai mà nói trước được chứ, thôi, chúng ta ăn cơm trước nào, nhìn con mắt em nhìn chằm chằm như muốn rớt hết tròng mắt ra rồi.”
Tôi lè lưỡi rồi bồng Tuyết Lê đi rửa tay.
Sau khi