Không biết có phải là ông trời nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn của tôi hay không mà ngay lúc này trên bầu trời của chúng tôi lại lất phất rơi tuyết rồi.
Tôi giả vờ như không có gì mà ngẩng đầu lên trời và đưa tay ra hứng lấy tuyết rơi, nó nhanh chóng tan ra trong lòng bàn tay tôi thành một vũng nước. “Chà, đây là trận tuyệt đầu tiên của năm đấy, đã lâu lắm rồi không thấy...”
Đào Cẩn nhướn nhẹ đôi mày lên: “Đúng vậy, bên ngoài bắt đầu se lạnh rồi, thế nhưng lúc trước ở nước ngoài thì lần đầu tiên anh thấy trận tuyết rơi lớn là ở Anh khi anh đi công tác đấy, đây là trận tuyết đầu tiên anh thấy khi về nước”
Tôi gật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, em ở thành phố này cũng mấy năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên em thấy trận tuyết đầu mùa đấy.”
Chủ đề này hơi khô khan nên hai chúng tôi đều bước vào không khí im lặng.
Trong lúc tôi đang tính nói gì đó để xua đi bầu không khí ngượng ngùng thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói thánh thót của một cô gái: “Em gái Nhã Hàm, thật trùng hợp là chúng ta lại gặp nhau ở đây đấy
Tôi quay đầu qua thì thấy Phàn Dục Nam với chiều cao hơn tôi nửa cái đầu đang đứng đó với khuôn mặt hạnh phúc, trên người cô ấy mặc một chiếc áo khoác lông bằng da báo, phía bên trong thì mặc chiếc váy dài mùa đông của hãng Dior, nhìn cứ y như đang đi trình diễn thời trang vậy.
Đường Kiêu thì đứng bên cạnh cô ấy, cả bộ đồ màu đen với phong cách mùa đông, mặt anh cũng đen sầm đi y như mấy con ma nơ canh mới bước ra từ trong tiệm quần áo vậy.
Anh đang xách túi giúp cô ấy, trên tay với đầy đủ túi lớn túi nhỏ, xem bộ dạng thì chắc cũng vừa đi mua sắm về. “Lý tiểu thư, mấy tháng rồi không gặp, cô lại đẹp ra nhiều đấy...
Vừa nghe thấy một giọng nữ vang lên thì tôi mới chú ý lúc này bên cạnh còn có thêm một quý phụ, bên trong bà mặc chiếc sườn xám màu xanh lá, bên ngoài thêm chiếc áo khoác da báo màu đen, tóc thì chải gọn gàng ra phía sau, khuôn mặt vẫn được trang điểm hết sức tinh tế. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Đó là mẹ của Phàn Dục Nam.
Đối với bà ấy thì tôi chỉ nhớ về việc bà bỏ thuốc khi chúng tôi ở khách sạn bên Hồng Kông thôi, vì vậy nên tôi đối với bà ấy còn ít thiện cảm hơn cả với mẹ Đường Kiêu.
Mẹ nào thì con nấy, câu này quả thật là kinh điển đấy.
Tôi cố nở ra một nụ cười xinh tươi cho bà: “Xin chào bác gái, vài tháng không gặp mà trông bác ngày càng trẻ ra đấy, da dẻ tốt đến mức bọn trẻ tụi cháu cũng không bằng đấy...
Tôi ở trong thương trường bấy lâu nay nên bản lĩnh nịnh nọt cũng học được không ít, tôi khiến cho bà già trước mặt vui mừng mà nở nụ cười, các nếp nhăn trên gương mặt lộ ra hết, không cách nào cản được cả.
Có một số người cho dù dưỡng cách mấy cũng vô ích, đến độ tuổi nào đó thì dấu vết thời gian đầu phải là bà cô già này có thể cản được chứ?
Tôi nịnh nọt bà ta xong thì Đường Kiêu và Đào Cần đều rùng hết cả mình lên.
Tôi tự mình trợn mắt trong lòng, đồ thần kinh. “Nhã Hàm, hôm nay cô cũng đến đây để mua đồ à? Chà,