Tôi vắt óc suy nghĩ rất lâu, tôi cứ thấy giọng nói này rất quen nhưng có thể là lâu quá rồi nên nhất thời nhớ không ra.
Thấy tôi không nói gì thì giọng nói người kia có chút chán nản. “Em gái Nhã Hàm, em quên mất anh ư, thật là đau lòng quá đi thôi...”
Ngay sau đó thì mắt tôi thấy ánh sáng lần nữa, tôi quay đầu qua nhìn thì thấy đôi mắt đào hoa của Mộc Tử Thông quá là cuốn hút. “Ơ, Mộc Tử Thông! Không ngờ lại ở chỗ này gặp được anh đấy!”
Ánh mắt của Mộc Tử Thông giống như đang nhìn phải con dở hơi vậy: “Anh em của anh đám cưới, anh có thể không đến sao? Trái lại em đó Nhã Hàm, đúng là vong ơn bội nghĩa này, bao lâu nay không thèm đến tìm anh lần nào, có phải là em đã có người đàn ông khác bên ngoài không hả?"
Mặc dù anh ta nói thế nhưng trong lòng tôi thì Mộc Tử Thông giống như là người chị em tốt có thể tâm sự được, mặc dù anh ta cũng giống Đường Kiêu không bình thường lắm nhưng dù sao cũng là một chính nhân quân tử.
Nghe anh ta nói thế thì tôi cười tít mắt mà kéo Đào Cẩn qua: “Thấy chưa, người đàn ông của tôi đấy, ông tổng của Tập đoàn Trung Thiên Đào Cẩn!”
Đôi mắt đào hoa của Mộc Tử Thông lướt mấy vòng trên người Đào Cẩn rồi bĩu môi nói: “Không đẹp trai bằng anh, dislike!”
Mặt Đào Cẩn lập tức biến sắc như xưởng nhuộm.
A... tên khốn này dám trực tiếp chế người ta như vậy sao, đây là bạn trai của tôi đấy.
Thế là tôi vừa cười vừa mắng hắn ta: “Đúng là đồ không biết xấu hổ... Trên đời này anh đẹp trai nhất được chưa?"
Hắn ta xụ mặt tiếp lời: “Vẻ đẹp của tôi ấy, những kẻ phàm phu tục tử bọn họ thì có thể dùng đẹp trai để hình dung, còn tôi thì còn đẹp hơn cả phụ nữ ấy
Trời cao ơi, người hãy đến thu phục tên cuồng tự luyến này đi.
Trong lúc tôi đang cầu xin ông trời hãy thu phục hắn thì đột nhiên một giọng nữ khàn khàn vang lên: “Anh Cẩn, không ngờ anh cũng đến dự hôn lễ của anh em đấy...” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tôi quay đầu qua lần nữa thì thấy có một cô gái mặc váy đỏ đứng trước mặt chúng tôi, cô ấy có mái tóc ngắn ngang vai, Đường Hàn Nhiên bây giờ còn gầy hơn cả một tháng trước tôi gặp cô ấy nữa.
Chẳng lẽ là bởi vì cố ấy vào trại cai nghiện sao?
Sắc mặt cố ấy trắng bệch, cảm giác nhìn không giống như người bình thường lắm.
Bởi vì giọng cô ấy khá lớn nên thu hút được nhiều ánh mắt tò mò hướng về bên này, bao gồm cả Đường Kiêu và Phàn Dục Nam, ánh mắt của họ đổ dồn về phía này hết.
Tôi có chút bối rối nên giả vờ nhìn ly rượu trên tay.
Cô ấy thấy tôi cũng ở đây nên biểu cảm có chút kỳ lạ, thế nhưng rất nhanh sau đó đã được thay thế bằng biểu cảm rất thân thiện: “Chị Nhã, chị cũng ở đây là
Tôi gật đầu: "Đúng vậy..."
Tôi còn chưa nói hết câu thì Đường Kiêu và Phàn Dục Nam đã tay nắm tay từ từ bước rói. “Em gái Nhã Hàm, chiếc váy của em hôm nay đặc biệt quá, rất đẹp đó...”
Tôi không