Tim tôi đập thình thịch một cái, Đường Kiêu trúng độc sao?
Làm sao có thể chứ...
Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi đã xông ra khỏi Cục Cảnh sát, từ phía xa đã thấy Mộc Tử Thông ngả ngớn đứng dựa vào chiếc siêu xe màu đỏ chói của hắn, vừa thấy tôi đi ra thì hắn đã huýt sáo. “Lên xe nào, để đại gia chở em đi tìm cậu ấy."
Tôi chạy qua đó nhưng trong bụng thì vẫn còn một sự tức giận chưa bùng phát, thế nhưng nghĩ đến việc đây là trước cửa Cục Cảnh sát không tiện nói chuyện nên tôi đã đi lên xe.
Hắn ta lái xe rất nhanh, tôi ngồi bên cạnh tức giận nói: “Bộ phim hay cuối năm của anh đấy, bản thân mình bị đưa vào Cục Cảnh sát không nói, đã vậy còn liên lụy đến tôi nữa, cái kế hoạch quỷ quái gì vậy hả
Mộc Tử Thông không hề tranh cãi với tôi mà trái lại còn nhìn tôi chọc ghẹo “Em Nhã Hàm à, nhìn bộ dạng của em thì em đang lo cho anh Đường Kiêu của em xảy ra chuyện à?” “Hai người thật là kỳ lạ, một người thì nói không yêu đối phương nhưng lại vì cứu người ta ra khỏi Cục Cảnh sát nên tự uống bình Quinine nhỏ, người còn lại thì nói hận người ta nhưng lại bỏ rơi vị hôn phu mà chạy đến bệnh viện tìm người ta... Ôi, cái thứ gọi là tình yêu quả là rất khó đoán mà
Vừa nghe hắn nói những lời đầy ẩn ý này, tôi nhanh chóng trợn mắt nhìn hắn hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh nói Đường Kiêu trúng độc Quinine là do anh ấy tự uống vào ư?”
Mộc Tử Thông cười hí hí nói: “Anh không có nói nhé, mà nói cậu ấy vì cứu anh cũng không phải là không thể, nhưng mà nhìn đạo đức cậu ta thì chắc là chỉ mong anh ngồi tù vô thời hạn thôi, vì vậy nên anh mới nghĩ là cậu ta vì cứu em... “Làm sao mà anh ấy lại vì tôi được chứ?”
Tôi chán nản cắt đứt lời hắn ta: “Anh ấy vốn dĩ không hề yêu tôi, đây là do chính miệng anh ấy thừa nhận” "Vậy nên?"
Mộc Tử Thông nhướn nhướn mày: “Sau đó thì em đã lao vào trong vòng tay của ông tổng Trung Thiên à?"
Câu nói này của hắn ta như một cái gai đâm thẳng vào nơi yếu đuối nhất trong lòng tôi, đã vậy nó còn lôi ra hết những suy nghĩ xấu xa trong đó ra nữa.
Tôi thừa nhận tôi là người ích kỷ, trong lòng thì vẫn còn hình bóng Đường Kiêu nhưng lại muốn có một tình yêu không cần tốn công tổn sức gì, chính vào lúc này Đào Cẩn lại xuất hiện trước mắt, khi con người ta đổi mặt với cái hạnh phúc trước mắt thì tôi đã quả quyết mà chọn người sau. “Nếu đúng vậy thì có sao chứ? Đường Kiêu chẳng phải cũng có tình mới sao? Tôi chẳng qua chỉ là một cô thư ký nhỏ, khi cô đơn thì tìm đến để làm bạn chung giường thôi, cả hai chúng tôi đều là chơi qua đường, hoàn toàn không hề có tình cảm thật... “Thế bây giờ em đang làm gì vậy? Đang ngồi trên xe của anh đến bệnh viện đâm Đường Kiêu thêm vài dao à? Đúng rồi, em lấy vũ khí chưa? Có cần anh lấy cho em con dao không?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi bây giờ đang mất dần thiện cảm đối với Mộc Tử Thông đấy, bình thường thì nói năng lung tung mà bây giờ khi đốp lại tôi thì lại chuẩn xác từng câu từng chữ, lời hắn nói khiến tôi không cách nào phản kháng lại được. “Em gái Nhã Hàm, xem ra thì em vẫn chưa hiểu rõ Đường Kiêu rồi, anh chơi với cậu ta từ hồi còn con nít nên anh hiểu rõ cậu ta hơn em nhiều, nói thật với em thì con người cậu ấy vốn là như thế, trong lòng thì xem trọng nhưng miệng thì không chịu nói ra, khép kín cực kỳ. “Thành thật mà nói thì tính cách cậu ta giống như phụ nữ tụi em vậy, miệng thì nói không nhưng lòng thì lại để ý vô cùng, em đó, sau này em phải tiếp xúc với cậu ấy nhiều thì mới không...
Tôi ngơ ngác vài giây nhưng vẫn giảo biện nói: “Anh đang nói về Phàn Dục Nam đúng không? Chuyện tình cảm của bọn họ liên quan gì đến tôi chứ. "Két...
Hắn ta thắng xe lại khiến tôi suýt chút nữa thì đâm đầu vào cửa kính, tôi tức giận mắng hắn: “Anh điên à?”
Mộc Tử