Tôi nhìn anh ấy, bây giờ ngoại trừ khuôn mặt nhợt nhạt một chút thì trông anh cũng không khác gì lúc bình thường là mấy, đôi mắt vẫn sắc bén như có thể nhìn thấu câm can của tôi, anh thông qua đôi mắt tôi mà nhìn vào trong lòng tôi.
Bởi vì sự sợ hãi trong lòng nên tôi không hề động đậy. “Qua đây, chẳng lẽ cô còn muốn tôi ẵm cô qua à?"
Tôi...
Được rồi, tôi chịu thua rồi.
Tôi chậm rãi bước đến phía trước giường bệnh anh khoảng một mét và đứng đó, tôi lúng túng đến mức không dám ngẩng đầu lên và cất lên giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chủ tịch Đường, anh tìm tôi à?" "Hu."
Anh cười lạnh lùng nói: “Mới vài hôm không gặp mà cách xưng hô cũng thay đổi trở nên xa lạ vậy à? Trước đó chẳng phải là còn lớn tiếng gọi tên của tôi sao?”
Tôi tự biết mình đuối lý không cãi lại được nên chỉ đứng yên đó không nói gì cả. “Cô đứng xa như vậy làm gì hả? Tôi đâu có ăn thịt người đâu.
Nghe anh nói như vậy, tôi lại nhích thêm khoảng hai mươi phân nữa trong sự gượng ép, tôi vẫn trơ ra như khúc gỗ và không nói gì ca.
Đường Kiêu chắc đã bực mình lắm rồi nên giọng nói như rít qua kẽ răng: “Lý Nhã Hàm, cô đừng ép tôi làm chuyện cực đoan đấy...
Xí, anh ta nói như thể chuyện cực đoan anh ta làm ít lắm vậy, thế nhưng tôi vẫn thỏa hiệp và cúi gằm mặt tiến đến bên cạnh giường anh.
Anh vuốt vuốt tấm ga giường rồi đưa bàn tay phải thon dài vỗ vỗ xuống giường: “Nằm xuống đây, đã lâu lắm rồi chúng ta không ngủ cùng nhau đấy.”
Tôi nổi hết cả gai óc lên, câu nói này của anh quả là có nhiều hàm ý đấy, trong đó bao gồm những từ nhạy cảm như ngủ, lẽ nào anh ta muốn lên giường với tôi sao?
Không được, bây giờ tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa, Đào Cẩn vẫn còn đợi tôi về nhà đấy, tôi không thể cắm sừng anh ấy được.
Sau khi quyết định thì tôi giả vờ trấn tĩnh nói: “Chủ tịch Đường, tôi đã có bạn trai rồi, xin anh hãy tự trọng.”
Anh ta “ồ” một tiếng rồi bắt đầu giở trò vô sỉ với tôi: “Có bạn trai rồi thì sao chứ, liên quan gì đến tôi... Qua đây nằm xuống mau, vẫn là câu nói đó, cô đừng ép tôi phải qua ẵm cô đấy.”
Phụt
Tôi bị anh ta làm cho tức muốn hộc máu, tên khốn này lại dám vô sỉ như thế à, xem bộ dạng thì tối nay tôi chết chắc trong tay anh ta rồi!
Tên khốn kiếp Mộc Tử Thông, đợi tôi ra tôi sẽ lột hết da của anh ra Lửa giận của tôi đang bùng cháy trong lòng nhưng vẫn cố nén nó xuống, nếu không tới lúc Đường Kiêu thật sự ra tay thì tôi chết chắc. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Tôi ngoan ngoãn cởi giày và nằm xuống bên cạnh anh, Đường Kiêu lập tức sấn cả người tới, chỉ nghĩ đến cái việc anh sắp làm với tôi mà tôi lo lắng đến mức không dám thở mạnh.
Thế nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, anh chỉ hôn nhẹ lên trán của tôi một cái rồi đắp chăn cho tôi thôi, sau đó thì ôm lấy tôi ngủ?
Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ? Lẽ nào Đường Kiêu đổi tính sao?
Tôi giống như là con chim sợ hãi, nhìn anh chằm chằm, đến mức mặt anh động đậy một chút thôi thì não tôi cũng lập tức kéo còi cảnh báo lên, hú hét liên hồi.
Thế nhưng tôi không nói gì cả, cũng không dám hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, thái độ ôn hòa của anh cứ giống như là một con người khác vậy, nhìn anh bây giờ thà là anh ấn tôi xuống làm một trận ít ra lòng tôi còn thấy bình thường một chút... “Xem đủ chưa vậy hả? Con mắt cô mở to vậy sẽ khiến tôi gặp ác mộng đấy.
Anh cằn nhằn một tiếng và mở mắt ra nhìn tôi bất mãn, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi đến mức tôi có thể thấy rõ từng sợi lông mi. “Đường Kiêu...
Tôi rụt rè cất tiếng gọi tên anh: “Phàn Dục Nam đâu rồi? Hôm nay không phải là hôn lễ của hai người sao? Tại sao lúc vào lại không thấy cô ấy vậy... “Cô ta về Hồng Kông rồi.”