Đường Kiêu muốn làm thật đấy à?
Có nhầm không vậy, còn cạnh tranh công bằng?
Tôi không vui nhìn Đào Cẩn: "Anh ấy nói cạnh tranh với anh anh cũng đồng ý à, anh có ngốc không vậy?"
Đào Cẩn hơi tủi thân, ôm tôi nhỏ giọng thì thầm: "Nhã Hàm.
Mặc dù em không nói, nhưng anh biết, thật ra trong lòng em vẫn có thứ không bỏ xuống được, anh đã rất thắng thắn tất cả với em, thế nhưng trong lòng em vẫn còn có khúc mắc với anh, đúng không?"
Tôi im lặng không nói câu nào, trước đó không cảm thấy, bây giờ nghe anh nhắc đến, chính tôi cũng phát hiện biến hóa trong lòng.
"Anh thấy được dù ngoài miệng em luôn nói với anh, em ghét Đường Kiêu, ở trước mặt anh, hầu như em cũng biểu hiện ra sự chán ghét với anh ta, nhưng Nhã Hàm, anh là người làm ăn, anh có thể nhìn thấu tâm tư của em.
" "Có hai lần em không trở về vào buổi tối, là bởi vì anh ta đúng không?"
Tôi kinh ngạc, sao anh biết được? "Thật ra anh cũng thật sự muốn thả em đi.
.
.
Thế nhưng anh không cam tâm, em là bạn gái của anh, anh không có lý do gì mà tặng em cho anh ta, chí ít bây giờ em cũng không phải không có cảm giác với anh, đúng không?"
Đôi mắt sâu của anh nhìn thẳng vào mắt tôi, bên trong như chứa đựng sao trời và biển cả, phản chiếu khuôn mặt ngạc nhiên vô cùng của tôi.
"Anh biết ngày đó em ở bên Đường Kiêu sao?"
Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ đau đớn, nhưng nhanh chóng bị cảm xúc bình tĩnh che kín, khẽ gật đầu.
Tôi gấp gáp vội giải thích với anh: "Thật ra em và anh ta không có gì cả, Đường Kiêu cũng không chạm vào em, đêm hôm đó em bị bọn họ nhốt trong phòng, không ra được, điện thoại cũng không ở bên, cho nên.
.
.
"Em không cần giải thích với anh, anh biết thật ra em vẫn rất quan tâm anh, chỉ là chính em chưa nhận ra mà thôi, Nhã Hàm, anh không ngại tuyên chiến với anh ta, nếu anh ta yêu em mười phần, anh sẽ yêu em mười một phần, bất kể thế nào, anh cũng sẽ dùng sự chân thành của mình để lay động em.
"
Đào Cẩn nói câu này rất nghiêm túc, thái độ tựa như Đường Kiêu đêm đó, mặc dù tôi hiểu rõ trong tim tôi còn có Đường Kiêu, nhưng so với Đào Cẩn, Đường Kiêu cho tôi ít cảm giác an toàn hơn anh, nếu như anh thay đổi, vậy sẽ thay đổi như nào đây? "Đào Cẩn, em.
.
.
"Nhã Hàm, anh biết bây giờ em muốn nói gì, có lẽ so sánh anh với Đường Kiêu, điều kiện của anh kém hơn rất nhiều, anh là một người đàn ông từng có gia đình, bây giờ còn có một đứa con, theo lý mà nói có lẽ anh không hề có điều kiện để tranh giành với Đường Kiêu.
.
.
"Không phải vậy!"
Tôi ngắt lời anh: "Đào Cẩn, em không hề nói anh là bố đơn thân thì muốn xa lánh anh, ngược lại, em cảm thấy anh rất chân thực, cũng rất thú vị, trong nhà còn có một Shelly ngoan ngoãn đáng yêu, em cảm thấy cuộc đời anh rất viên mãn.
" "Khoảng thời gian bên anh chính là những gì em muốn, bình thản, ấm áp, em tin anh là người ba tốt, cũng sẽ là một người chồng tốt, anh thật sự là một người rất tốt.
"
Đôi mắt anh vốn ảm đạm lại sáng lên lần nữa, nhưng rồi lại vụt tắt: "Em đang phát thẻ người tốt cho anh sao?"
Nói thật, Đào Cẩn như bây giờ khiến người ta nhìn rất đau lòng.
Ma xui quỷ khiến, tôi ôm lấy anh: "Anh là người tốt như vậy, em có tư cách gì đáng được anh yêu chứ?" "Đào Cẩn, thật ra trước giờ em luôn suy nghĩ một vấn đề, vì sao anh lại để ý tới em?" "Người phụ nữ như em, từng kết hôn một lần, vóc dáng ngoại hình cũng không sánh bằng cô gái vươn tay tóm lấy là có bên cạnh anh.
Cho nên em không hiểu, vì sao?"
Đào Cẩn cười khổ một tiếng: "Làm gì có nhiều lý do như vậy? Yêu chính là yêu, từ đây chỉ muốn có người cùng ăn ba bữa một ngày, hoàng hôn cùng đi tản bộ trên đường rợp bóng cây, như này chính là tình yêu.
"
Tôi nhẩm lại câu nói này của anh, nhất