Vì tò mò, tôi nhìn thêm mấy lần, không ngờ người đó ở nhà ngay đổi diện chúng tôi, từ cửa nhà tôi nhìn vào trong, bố cục hai bên không khác mấy, nhưng phong cách trang trí bên đó gọn gàng hơn.
Có hơi giống.
.
.
vội chuyển vào.
.
Truyện mới cập nhật
Mặc kệ đi, dù sao cũng là chuyện của bọn họ, tôi lo nhà mình là được rồi.
Cửa mở, không có Shelly ra đón, điều này khiến tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, chỉ chốc lát sau, thím Dư đang nấu cơm đi ra từ trong phòng bếp, hiền lành nói với tôi, Shelly được bảo mẫu dẫn ra ngoài đi dạo.
Đứa bé nhỏ như vậy ra ngoài đi dạo, lúc này đang trời đông giá rét, đừng có khiến cô bé bị cảm lạnh đấy.
Càng nghĩ càng không yên lòng, tôi hỏi thím Dư rốt cuộc bọn họ đi đâu, rồi cầm ô ra khỏi cửa.
Hai ngày nay nhiệt độ càng ngày càng thấp, tuyết cũng rơi lớn hơn, bên ngoài sau khi có tuyết rơi, đường cũng rất trơn, nhất là vào buổi tối, bảo mẫu ôm trẻ con mong đừng bị ngã.
Không biết có phải do mẫu tính trong người tôi bị kích thích không, bây giờ tôi đã coi Shelly không khác gì con gái ruột của mình.
Lo lắng chạy xuống dưới tầng, vẫn không thấy đứa bé đâu, lúc chạy gần đến bồn hoa, tôi không chú ý, đạp lên tảng băng trên mặt đất, trượt đi rất xa, mông suýt thì vỡ thành tám mảnh, tôi đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Bởi vì cảnh tượng này thật sự quá mất mặt, tôi vô cùng chột dạ nhìn ngó xung quanh, vừa ngẩng đầu, một bàn tay trắng trẻo thon dài đã xuất hiện ở trước mắt tôi.
"Chỉ có em mới ngốc vậy được thôi.
"
Đã là sáu rưỡi tối, trong dải cây xanh chung cư có ánh đèn chiếu sáng, còn người đàn ông cao ráo trước mặt tôi đứng ngược sáng, miệng mỉm cười.
Sao Đường Kiêu lại xuất hiện ở đây vậy?
Tôi cảm thấy có chuyện gì trong đây, buổi sáng anh mới xuất hiện ở công ty của tôi, buổi chiều đã chạy đến chung cư nhà tôi, liệu có phải muốn gây chuyện không vậy?
Không để ý tới bàn tay anh, tôi bò dậy từ dưới đất: "Đường Kiêu, anh đến đây làm gì? Tôi cảnh cáo anh, lát nữa Đào Cẩn sẽ trở về, nếu anh không đi, bị anh ấy nhìn thấy, anh xong đời đấy.
.
.
Đường Kiêu không hề để ý đến lời cảnh cáo dữ dằn của tôi, nhàn nhã đứng đấy, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
"Ai sợ? Anh chỉ đến nhìn người phụ nữ anh thích, anh ta nói gì được?"
Da mặt này đủ dày đấy.
Tôi không thèm để ý anh nữa, quay người muốn đi ra ngoài chung cư, anh kéo tay tôi lại hỏi: "Muộn vậy rồi em còn muốn đi đâu?" "Tôi đi đón Shelly, con bé được bảo mẫu dẫn ra ngoài, bây giờ muộn vậy rồi, nhỡ đầu trời tối, bảo mẫu không nhìn được đường bị ngã thì sao?"
Cằm Đường Kiêu hơi cúi, mắt sáng như sao.
"Em thích trẻ con vậy sao? Vậy sau này em và anh cùng sinh được không?"
Xì, ba câu không rời được bản tính lưu manh, còn sinh con cơ đấy? Tôi không thèm đâu.
Tôi lườm anh một cái: "Không cần, tôi có Shelly là đủ rồi, Đường Kiêu, sau này anh đừng tới nữa.
.
.
Không tốt đâu, tôi còn có việc, đi trước đây!"
Đang nói, bên kia bảo mẫu đã mang theo đứa bé trở về từ cửa chung cư, tôi vội vàng chạy tới, ai dè lại trượt chân, suýt nữa lại ngã, cũng may Đường Kiêu ở bên cạnh đỡ tôi dậy, nếu không hôm nay tôi mất mặt chết rồi.
"Cám ơn.
"
Sau khi cảm ơn xong, tôi vội vàng qua đón Shelly, cô nhóc vừa nhìn thấy tôi đã muốn nhào vào trong ngực tôi, vô cùng hưng phấn.
"Mẹ Nhã Hàm, sao ba không đến a?"
Tôi đưa tay chỉnh mũ trên đầu cô bé, loay hoay một hồi, mới nhẹ nhàng nói: "Bây giờ ba con còn đang tăng ca trong công ty, lát nữa mới về được nha.
" "Ba thật vất vả.
"Đúng vậy, vậy con càng phải yêu ba hơn"
Tôi vừa nói chuyện với Shelly, vừa cẩn thận bước đi trên con đường trơn trượt, đề phòng đột nhiên giảm lên miếng băng nào đó rồi lại ngã, đến lúc đó mình bị ngã thế nào là chuyện nhỏ, nếu làm ngã công chúa nhỏ trong tay, vậy là tội lớn rồi.
Nhưng đi được một lát, tôi cảm giác rõ ràng chuyện không được bình thường.
Bởi vì Đường Kiêu không hề về nhà, mà là đi theo sau