**********
Chương 257 Mềm lòng rồi
“Gặp ai cơ?”
Tôi cảm thấy cách dẫn dụ này của anh khá thành công, ít nhất là đã khơi dậy được sự tò mò của tôi.
“Gặp vợ quá cố của anh.
Đào Cẩn nói câu này nghe rất bình thản.
Tôi quay đầu qua nhìn anh, bên ngoài sương mù dày đặc, Đào Cẩn ngồi ở bên cạnh tôi, ánh mắt anh như thể chứa muôn ngàn vì sao lấp lánh, trông rộng lớn và rất có chiều sâu, nó mang cảm giác từng trải trưởng thành của người đàn ông.
Thế nhưng anh lại rất cô đơn, trên vai anh đang gánh vác một gia đình không hoàn chỉnh và anh còn một cô con gái chưa tròn ba tuổi nữa.
Thật không hiểu vì sao vợ anh lại tự sát và bỏ lại người đàn ông tốt như anh cùng cô con gái ngoan ngoãn, chị ấy đành lòng sao?
Thật ra thì tôi rất tò mò nguyên nhân tử vong của chị ấy nhưng tôi biết, có một số người mà nỗi đau của họ giống như là khu vực bị lắp đầy b đạn vậy, chỉ cần đụng phải thôi thì sẽ khiến cả khu đó nổ tung lên hết.
Thôi thì đợi lần sau anh chủ động chia sẻ bí mật này cho tôi nghe vậy, mặc dù không biết có cơ hội đó hay không.
Tình cảm của tôi và Đào Cẩn chỉ còn lại thời hạn là ba ngày, tôi phải bù đắp cho anh trong khoảng thời gian còn lại này mới được.
Anh là người đàn ông rất tốt, khi tôi bên cạnh anh, anh chưa bao giờ ép buộc tôi chuyện gì cả, anh chăm sóc và bảo vệ tôi như đối với Tiểu Tuyết vậy, tôi thật sự rất cảm kích anh.
Thế nhưng cảm kích thì cảm kích, trái tim tôi vẫn chỉ toàn là hình bóng Đường Kiêu thôi.
Bây giờ anh đã nói rõ mọi việc với tôi rồi thì tôi phải quay về bên anh mới được, dù sao thì người tôi yêu cũng là Đường Kiêu.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, cảnh sắc rất là nhàm chán, tôi lại là người rất dễ buồn ngủ, trong cái hoàn cảnh yên tĩnh thì sẽ dễ lim dim con mắt, chính vì thế mà thêm chút âm nhạc êm dịu trong xe thì tôi đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ thì tôi thấy hình như có người từ trong xe ôm tôi ra, qua không bao lâu thì đặt tôi xuống chiếc giường êm ái khiến tôi chìm vào giấc ngủ sâu lần nữa.
.
.
Ngày hôm sau khoảng năm giờ là tôi thức dậy, sau khi thức dậy thì bên ngoài còn chưa sáng hẳn, từ cửa sổ nhìn xuống thì đèn đường của cả khu vẫn còn sáng, xung quanh trắng toát không biết là sương mù hay là tuyết nữa.
Tôi vươn người một cái, trong lòng đang nghĩ thời gian bên cạnh Đào Cẩn chỉ còn vài ngày thôi nên tôi sẽ cố gắng để lại cho anh những hồi ức tốt đẹp nhất.
Tôi mang đôi dép lê ra tủ lạnh của phòng khách lấy đồ, tôi tìm thấy trứng gà và bánh mì, nghĩ lại thì trước đó thím Dư luôn làm cho chúng tôi món cháo sữa bò yến mạch sau đó thì thêm mấy cái trứng gà ăn cùng bánh mì, đây chính là đồ ăn sáng tiêu chuẩn ở nhà Đào Cẩn.
Tôi cũng chỉ là theo đường hươu chạy thôi, tôi mở điện thoại lên xem cách làm của cháo sữa bò yến mạch và bắt đầu thực hành.
Cũng may là con người tôi không vụng lắm nên khi làm việc nhà cũng ra dáng lắm, đợi có cảm giác rồi thì tôi mở chút âm nhạc lên vừa nghe nhạc vừa làm điểm tâm tình yêu cho anh.
Một tiếng sau thì chảo nấu chín, tôi lấy muỗng lên thử một miếng nhỏ thì thấy mềm và thơm, mùi vị cũng tạm được.
Vừa nghĩ đến việc mọi người vừa thức dậy là có thể ăn đồ của tôi làm thì tôi thấy rất vui và bắt đầu cười khúc khích lên.
“Nghe thím Dư nói hôm nay em làm bữa sáng tình yêu cho anh và Tiểu Tuyết hả?”
Một giọng nói dịu dàng đầy mê lực vang lên phía sau lưng tôi, ngay sau đó thì một đôi tay rộng vòng qua ôm lấy eo tôi.
Tôi hoang mang một giây rồi cười hỏi anh: “Đúng vậy, đột nhiên em muốn làm cơm cho mọi người để ai cũng biết rằng em là một tiểu tiên nữ đảm việc nhà giỏi việc khách chứ không phải bình hoa di động không biết làm gì đâu nha.
Đào Cẩn nở nụ cười và ghé sát vào tại tôi, hơi nóng khuôn mặt anh lập tức thông qua làn da trên mặt truyền tới.
Mặt tôi có chút đỏ, dù sao thì làn da người đàn ông này rất mịn, bởi vì buổi sáng vẫn chưa cạo râu nên phần râu ria lún phún có chút đâm vào da.
Vừa nghĩ