Tôi gật gật đầu, thật ra thì tôi rất hiếu kỳ về cái chết của chị ấy, chỉ là Đào Cần không nói nên tôi cũng không tiện hỏi.
Đào Cẩn ngồi trên ghế, biểu cảm buồn bã của anh khiến tôi liên tưởng đến những con quạ trên nhánh cây ngô đồng ngoài cửa sổ, đó là sự đau khổ rất khó để lý giải được.
“Thật ra thì anh và mẹ của Tiểu Tuyết cũng không hẳn là thích nhau, cô ấy trong lòng anh giống như là một em gái hàng xóm vậy, đó giờ chưa bao giờ thay đổi.
Nói đến đây thì Đào Cẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước thật khiến cho người ta đau lòng.
“Anh và cô ấy đã ở bên nhau từ mười tuổi rồi, tụi anh đã gắn bó với nhau mười mấy năm và quan hệ vẫn rất tốt.
” “Anh lớn hơn cô ấy ba tuổi và thường làm bài tập giúp cô ấy, cô ấy cũng ngốc nghếch giống như em vậy, kiểu ngu ngơ đáng yêu nhưng anh chỉ xem cô ấy là em gái thôi, anh chưa từng nghĩ sẽ tiến xa với cô ấy…” “Bởi vì khi học cấp ba, cô ấy có thích một người bạn trai và người đó là bạn học của cô ấy, hai người đó yêu đến mức chết đi sống lại thậm chí còn muốn đưa nhau đi trốn nữa.
”
Nghe đến đây thì tôi có thể đại khái đoán được Trinh Nhi là người nóng nảy và rất có chủ kiến, độ tuổi mười mấy tuổi là lúc yêu một người mù quáng nhất nên đây cũng là điều dễ hiểu thôi.
“Sau đó thì sao? Họ có bên nhau không?”
Tôi rất thích đặt câu hỏi, như thế rất dễ làm đứt mạch truyện của người khác nhưng Đào Cẩn thì không, anh nhìn về cửa sổ và thở dài một cái.
“Đúng vậy, sau đó thì ba mẹ cô ấy chê người con trai đó nghèo nên chưa tốt nghiệp cấp ba thì đưa cô ấy đi Đức du học rồi, cô ấy ở cùng với anh, anh làm anh cô ấy hết bốn năm và chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của cô ấy.
“Sau đó thì người nhà đã đính ước cho tụi anh, lúc đó anh rất kinh ngạc nhưng chính cô ấy là người chủ độnh đồng ý, sau này anh mới biết thì ra người con trai đó đã kết hôn rồi, thậm chí vợ người đó còn có thai ba tháng rồi nhưng đáng tiếc cô dâu không phải là Trinh Nhi.
“Trinh Nhi gả cho anh trong sự tuyệt vọng, anh cũng không thích cô ấy nhưng để làm dịu áp lực của người nhà thì anh không thể không kết hôn với cô ấy, sau đó thì anh cũng không hề đụng vào cô ấy.
“Thế Tiểu Tuyết từ đâu ra vậy?”
Vừa hỏi xong thì tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn thôi, đây là cái câu hỏi gì cơ chứ, anh ấy không hề đụng vào Trinh Nhi thì điều đó chứng minh đứa con không phải là của anh, thế mà tôi lại còn khơi lại vết thương của người ta làm gì chứ?
Đúng là tự tìm chỗ chết mà.
Tôi lắc lắc đầu, cái tật này phải nhanh chóng sửa mới được.
Sau khi tôi hỏi xong thì Đào Cẩn im lặng đi vài giây rồi nói: “Cô ấy trong thời gian tụi anh đi tuần trăng mật có tìm người con trai đó nhưng người đó đã là người có gia đình rồi.
.
.
“Cô ấy một mình bay từ đảo Bali về nước và bên người đó nửa tháng trời, sau khi quay về không bao lâu thì cô ấy phát hiện mình có thai.
"
Tôi mím chặt đôi môi không cho mình thốt ra lời nào, Trinh Nhi đã yêu một tên khốn, người đàn ông đó rõ ràng là có vợ rồi nhưng lại để mình phát sinh mối quan hệ với cô ấy!
Tuyết Lê không phải là con của Đào Cần nhưng anh vẫn dành cho con bé toàn bộ tình yêu, tấm chân tình này thật khiến người ta cảm động mà.
“Sau khi kết hôn thì tinh thần cô ấy không ổn định lắm, lúc vui thì cô ấy sẽ trò chuyện với anh, lúc không vui thì cô ấy sẽ ngồi một mình cả ngày, đến một câu cũng không chịu nói, tròn chín tháng mười ngày sau thì cô ấy đã sinh ra Tiểu Tuyết “Tình yêu của cô ấy dành cho Tiểu Tuyết rất cố chấp và cuồng nhiệt, có lẽ vì con bé là đứa con của người mà cô ấy thích nên cô ấy rất để tâm đến con bé.
Thì ra là như thế, thế nhưng Đào Cẩn hình như vẫn chưa nói cho tôi biết nguyên nhân tử vong của Trinh Nhi.
“Sự việc chính là như thế, sau khi cô ấy sinh Tiểu Tuyết không bao lâu thì người cô ấy yêu bị tai nạn giao thông mất rồi, Trinh Nhi suy sụp tinh thần nên bỏ lại Tiểu Tuyết, nhảy từ tầng mười bốn xuống
Câu chuyện kết thúc như thế,