**********
chương 261 Tạm biệt
Tôi nghi ngờ mình nghe lầm.
"Đào Cẩn, anh...!nói gì cơ?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh, nghĩ thầm có phải anh biết chuyện của tôi và Đường Kiêu rồi không?
Vừa nghĩ như thế, trên lưng tôi đã nổi một đống da gà.
"Nhã Hàm, em là cô gái tốt, rõ ràng không thích anh nhưng vẫn luôn ở bên cạnh anh, em làm như vậy, anh rất cảm động.
Từ đầu đến cuối đôi mắt anh không hề rời khỏi màn hình phim, ánh sáng chiều vào mặt anh, lóe lên trong hoàn cảnh tăm tối, khiến đường nét khuôn mặt của anh nổi bật lên, dịu dàng hơn mấy phần.
Tôi nghĩ chắc chắn là anh đã biết gì đó, bằng không đã chẳng nói với tôi như vậy.
Có điều anh đã làm rõ, tôi cũng không thể lừa anh được tiếp tục làm như vậy không có cho nào tốt cho cả anh và tới.
"Xin lỗi, Đào Căn em.
“Em không cần nói xin lỗi với anh, Nhã Hàm, anh hiểu mà
Anh rất bình tĩnh ngắt lời tôi, đôi mắt như một đầm nước yên tĩnh, không hề có gợn sóng.
"Dù có đôi khi chính anh cũng nhìn ra em chưa dứt tình với Đường Kiêu, nhưng anh không muốn bản thân chọc thủng...!
"Thật ra anh rất ích kỷ, muốn giữ em ở lại bên cạnh anh, như chim vàng oanh trong lồng, chỉ hót vì một mình anh, dù con chim vàng oanh đó hướng tới trời xanh
“Nhã Hàm.
Anh thích cảm giác ở bên em, thích nhìn dáng vẻ em cười...!Có lẽ ngay từ đầu chỉ là một thứ cảm giác mới mẻ, nhưng sau khi thật sự ở bên em, anh mới phát hiện mình đã yêu em triệt để
Tôi áy này cúi đầu, không phải tôi không thấy anh đối xử tốt với tôi, nhưng trái tim tôi rất nhỏ, sau khi chứa đựng Đường Kiều, không còn chưa nói ai nữa.
“Bỏ đi, bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, anh chỉ đang nghĩ, so với việc để em nói chia tay với anh, còn không bằng chính anh chủ động nói ra, như vậy chỉ ít trong lòng anh cũng de chiu hon..."
Giọng Đào Cẩn vẫn luôn rất bằng lặng, có chút khẩu âm uyển chuyền của người phương Nam, triền miên như đang nói lời tình cảm
Có điều bây giờ anh nói chia tay với tôi vẫn dịu dàng như thế, như con người của anh vậy.
Tôi có chút phiền muộn nhìn anh, trong lòng như có một tảng đá lớn, chặn lại bao lời muốn nói của tôi, chỉ có thể nhìn nhau không nói gì.
Giờ phút này, ngoại trừ xin lỗi, tôi thật sự không tìm được lời gì để nói nữa
Đột nhiên tôi cảm giác phía sau có một ảnh mặt nóng rực đang quan sát tôi, tôi quay đầu lại, thấy một khuôn mặt tuần từ đây ghen tuồng
Ảnh mặt Đường Kiêu nhìn chúng tôi là lạ, không biết anh có nghe thấy những lời Đào Cần nói không, xem ra chắc anh không nghe thấy đầu
"Đương Kiểu ở phía sau a?"
Đào Cần đột nhiên nói một câu dọa tôi giật bần, tôi khẽ hỏi anh: “Anh thấy rồi à?"
Anh mỉm cười, khẽ gật đầu, trong lúm đồng tiền nhạt như chứa chất rượu đăng chất.
Tôi đột nhiên có ảo giác bị bắt gian tại giường, nói năng hơi lộn xộn giải thích với anh.
“Cái đó.
Em cũng không biết anh ấy đến đây lúc nào...!À không, là em thấy nhưng không nói cho anh biết em
“ÀI, Nhã Hàm, thật ra em biết không? Em không biết nói dối chút nào "
Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Mỗi lần em nói dối, mat cũng không dám nhìn anh, bởi vì em sợ lộ chân tưởng, cho nên ảnh mặt sẽ né tránh.
"Anh là người làm ăn, am hiểu suy đoán tâm lý của người khác thông qua quan sát biểu cảm khuôn mặt nhất, cho nên em không lừa được anh đầu
Tôi đột nhiên nhớ tới trước