Đường Kiêu cười khẽ một tiếng: “Yên tâm, tôi đã xác định chọn cô ấy thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ nữa đâu.
Tôi ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, quay đầu nhìn Đào Cẩn, phát hiện anh ấy cũng đang ngơ ngác nhìn tôi, trong ánh mặt tràn ngập quyền luyến.
“Cảm ơn em đã đi chơi với anh hôm nay, anh rất vui...!
“Nhã Hàm, sau này nhớ về thăm Shelly, con bé sẽ nhớ em làm đấy.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy trở về thăm hai người.
Đường Kiêu đoạt trước một bước, ôm bờ vai tôi tuyên bố chủ quyền với Đào Cần
Đào Cần cười nhất một tiếng.
Cũng được, anh phải đối xử tốt với cô ấy đấy, nếu không tôi sẽ cướp cô ấy về bất cứ lúc nào.
Đường Kiểu hừ nhẹ một tiếng "Vậy phải xem cô ấy có bằng lòng đi theo anh hay không.
Tôi bĩu môi, dịch sang bên cạnh: "Nếu anh không tốt với em, em thật sự sẽ không quay lại
Sắc mặt Đường Kiêu có chút khó coi: “Em có thể đừng khiến anh rơi đài được không? Lại còn không quay lại, em dám không quay lại thử xem? Em có tin anh đánh gãy chân em không?”
“Anh dám?
Hai chúng tôi đấu võ mồm ở đây, Đào Cần ở bên cạnh nở nụ cười khổ sở, bình thản nói với tôi: "Hai người cử chơi đi, anh đi trước, Tiểu Tuyết đang ở nhà chờ anh về "
Nghĩ tới Tiểu Tuyết ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng tôi cũng hơi lưu luyện, nhưng cũng chỉ có thể khẽ gật gật đầu, để anh rời đi
Bên ngoài có mưa nhỏ, như lông trâu, như cây kim, giữa trời đất tối tăm mờ mịt Đào Cần đi chậm trong mưa, mưa bụi rơi xuống tóc anh ấy bóng lưng thang tặp mà cô đơn.
Tôi tự dưng bắt đầu trở nên phiền muộn, Đường Kiểu đi tới, ôm eo tài giọng lười biếng mà gợi cam.
“Sao vậy? Em lưu luyến anh ta à?”
Giọng của Đường Kiêu thật sự rất giống đang ghen, có điều tôi nghĩ anh đang ghen, anh là chúa ghen, tôi nhìn ai nhiều một chút, có lẽ anh cũng có thể không vui.
Thế là tôi liền không để ý tới anh, kéo áo đi ra ngoài rạp chiếu phim.
Đường Kiêu lớn tiếng hỗ tên tôi phía sau, đuổi theo
“Nói em hai câu em còn tức giận, em ôm Đảo Cần anh có nói gì không?”
Đường Kiêu vừa đi vừa lải nhải không ngừng, phiền chết người, tôi tiếp tục đi về phía trước, anh liên cởi áo khoác ra phủ lên đầu tôi.
"ẠI ài, anh không nói nữa được chưa? Thật đúng là...!Anh đầu có nói gì sai, em đừng đi, đang mưa đẩy, lạnh lãm "
Tôi xoay người, trông thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, hơi run rẩy nhưng vẫn nó nụ cười như đứa trẻ to xác với tôi, miệng thở ra khỏi trang.
Arn ap không tưởng nổi.
Tôi bĩu môi, lấy áo trên đầu ra, nhón mũi chân khoác lại cho anh.
“Đây chỉ là mưa nhỏ có tuyết, không có gì đáng lo cả, anh cởi áo cho em làm gì? Em mặc áo lông, không lạnh chút nào, nào giống anh, mặc một bộ quân áo chói mắt như thế, ai biết liệu anh có nhân cơ hội cưa em nào không?
Đường Kiêu vô tội mặc lại áo.
"Trời đất chứng giảm, anh nào dám chứ, mặc như thế chúng phải tiến cưa em sao?"
"XI."
Tôi khinh thường keo ao anh, cải cúc lại giúp anh: “Giữa mùa đông mặc kín như thế, chẳng lộ gì cả, có gì mà quyến rũ
Đường Kiêu cười bí ẩn, xấu xa kệ tại tôi nói nhỏ: “Bên trong chỉ mặc một chiếc tiền cho em lột day."
Khuôn mặt mo