Anh làm vậy là đang tung tin đồn thất thiệt! Bây giờ vẫn chưa có kết quả thì sao nói như vậy được chứ?
Tôi nhào tới, anh vừa nói hết câu, còn chưa đợi tôi giành lại thì đã ném chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ. Qua một hai giây yên lặng thì nghe thấy một tiếng “xoảng” dưới lầu.
Cái điện thoại của tôi.
Tôi tức tới nỗi ê buốt cả đầu, túm cổ áo lắc qua lắc lại người anh, phải chỉ lắc chết được anh ta ngay thì hay!
“Đường Kiêu, đền điện thoại cho tôi, đền lại Hà Phong cho tôi!”
Anh ôm riết lấy tôi rồi ấn tôi ngồi bên cửa sổ, nửa thân dưới của tôi đã lòi ra ngoài cửa sổ, eo tôi trong chốc lát từ chữ I biến thành chữ S, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng xương kêu “rắc rắc” nữa.
Tôi sợ đến mức thét lên, ra sức nắm lấy cà vạt của anh: “Anh muốn mưu sát tôi phải không? Khéo sao tôi cũng sống đủ rồi, cùng lắm thì chúng ta ôm nhau cùng chết!”
Đường Kiêu cười đê tiện tiến tới, biểu cảm có chút dâm tiện, anh ấy ôm lấy eo của tôi và nhấc tôi lên trên, tôi có cảm giác như đã quay vòng vòng vậy, sau đó thì bị anh ép vào tường.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ chết cùng nhau nhưng không phải bây giờ.”
Nói rồi anh ghé sát mặt đến gần, đôi môi anh đang chiếm đánh môi tôi, anh hôn ngấu nghiến khiến tôi đau đến rơi cả nước mắt.
Anh ta tinh trùng lên não sao? Anh ấy có biết là bây giờ đang chơi trò nguy hiểm không hả?
Tôi gắng sức thoát ra khỏi và dùng tay giữ chặt lấy đầu anh.
“Đường Kiêu, anh động dục thì cũng phải lựa lúc chứ, bây giờ chúng ta ai nhiễm cũng còn chưa biết, lỡ như truyền nhiễm cho nhau thì sao?”
Ánh mắt anh ẩn chứa sự hoang dại, sóng ngầm đang cuộn trào trong con ngươi đen láy.
“Nếu nhiễm thì cùng nhau nhiễm, nếu không thì một người chết cũng chẳng có ý nghĩa gì, đã vậy còn phải nhìn cô tán tỉnh người đàn ông khác nữa!”
Tôi sững người, lập tức cản lấy đôi tay anh đang sờ mó người tôi.
“Anh bình tĩnh lại, lỡ anh không nhiễm thì sao? Nếu vậy tôi đã hại anh rồi, anh chẳng phải là chết oan uổng lắm sao?”
“Tôi mặc kệ chết sao! Người thì trước sau gì cũng chết, tôi chỉ biết bây giờ tôi muốn “làm” cô, ai cũng không cản được!”
Nói rồi anh đè tôi lần nữa, tôi bị anh ép sát tường hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể dùng tay mà đẩy anh ra để đề phòng anh tiến lên.
“Phản kháng cái gì? Cũng đã trải qua bao nhiêu lần rồi còn sợ gì chứ? Chẳng lẽ cô giữ mình cho tên nhãi ranh đó sao?”
“Anh buông tôi ra……”
Tôi không phải là giữ mình mà chỉ là biết nếu hôm nay làm rồi thì chúng ta sẽ tiêu đời. Tên khốn này tinh trùng lên não rồi là mặc kệ mọi thứ, tôi phản kháng bằng cách nào thì với anh đều thành trêu ghẹo.
Có lẽ do tôi liên tục phản kháng nên đã làm phiền đến hứng thú của anh, anh vì không để tôi tiếp tục làm phiền nữa mà đã dùng một tay nắm lấy đôi tay tôi, tay còn lại thì cởi cà vạt ra.
Tôi đoán được anh