Đầu tôi vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn không có năng lực mà trả lời anh.
“Đã nghe rõ chưa hả?”
Anh lại dùng sức mà đẩy một cái, tôi hông khỏi rên rỉ: “Đừng… sâu quá.”
Nghe thấy tiếng rên của tôi, anh lại hôn tôi một cái.
“Vậy cô nói đã nghe rõ chưa hả?”
“Nghe… nghe rõ rồi.”
“Cô là của ai hả?”
“Của… của anh.”
“Tôi là ai?”
“Đường Kiêu!”
Sau khi đã nhận được câu trả lời chắc nịch thì anh kêu nhẹ một cái rồi xả một luồng khí nóng vào người tôi, cuối cùng cũng xong xuôi.
Tôi đã ở bệnh viện một tuần rồi, Đường Kiêu ngày nào cũng chạy đến bệnh viện.
Sau đi vết thương trên đầu tôi khỏi và tháo chỉ thì ở sau ót có một vết sẹo dài khoảng hai phân, dù phía trước không nhìn thấy nhưng nghĩ lại thì hẳn là nó rất xấu xí.
Những ngày tháng sau khi xuất viện cũng không tốt đẹp gì, Đường Kiêu không màng đến tôi có phải là bệnh nhân không mà ngay hôm sau đã bảo tôi đi làm, còn nói theo kiểu tôi và anh ta như nhau nhưng anh vẫn đi làm đó thôi để trả lời tôi.
Tất nhiên là tôi không dám nói gì, điều tôi có thể làm là chửi thầm anh ta vài câu.
Tôi bắt đầu quay trở lại công ty làm việc, khi thấy tôi xuất hiện tại văn phòng, biểu cảm của mọi người giống như là ngáp phải con ruồi vậy, vẻ mặt họ kỳ lạ xen lẫn chút kinh sợ và vui khi người khác gặp họa.
Tôi biết họ có ý gì nên cả ngày tôi đều ngồi ngây ngốc tại chỗ mà không hề hạy loạn, đến việc uống nước tôi cũng tự đi mua mà không hề lấy nước uống ở máy.
Cho dù tôi có cẩn thận đến đâu thì vẫn luôn có người bàn tán sau lưng tôi.
Nhóm buôn dưa lê của họ không có tôi nhưng nội dung họ nói lại liên quan đến tôi, đứng từ xa mà tôi cũng nghe thấy họ nhắc đến tên mình, chủ đề tiếp đó đều là “người thứ ba lên ngôi” hay là “sóng gió 419” gì đó, mặc dù họ không hề nói rõ tên nhưng tôi lại tự thấy chột dạ.
Xem tình hình thì chắc là Châu Vũ Dao đã đến làm ầm lên rồi.
Tối hôm đó về nhà, tôi bàn bạc với Đường Kiêu về việc tôi muốn từ chức, dù sao tôi cũng không muốn làm nữa.
Trực giác của Đường Kiêu rất nhạy bén: “Họ đã nói gì sao?”
Tôi lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là tôi sợ sẽ truyền nhiễm cho họ, dù sao thì chung một công ty nên như thế sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Anh ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy tôi thì sao? Tôi cũng giống như cô, vậy tại sao họ không nói gì về việc bị ảnh hưởng?”
Tôi im lặng không nói gì, tôi phải nói với anh thế nào đây? Tôi không thể nói mình là người thứ ba nên sợ mình bị người khác soi mói?
“Vậy thôi, tôi không miễn cưỡng cô, cô ở nhà nấu cơm đi, mức lương không đổi.”
Được thôi, nấu cơm thì tôi cũng được, cũng may là Đường Kiêu đối với thức ăn cũng không quá kén chọn nên mỗi ngày làm vài món thì đối với tôi cũng chỉ là chuyện