Ngoài cửa, Lâm Diệc Dương đặt ba lô thể thao xuống đất, vừa cắm chìa khoá vào ổ vừa xoa cổ, do ngủ sai tư thế trên tàu nên giờ cả người cứng ngắc.
Anh đưa tay lên sờ cằm, râu lại mọc ra nữa rồi, hai ngày nay chưa cạo, toàn quên mất.
Đẩy cửa vào, người đầu tiên anh nhìn thấy là Ân Quả.
Cô đứng ở cửa, mái tóc xoăn dài buộc đua ngựa tôn lên gương mặt nhỏ nhắn và đường nét xinh xắn.
Lâm Diệc Dương không ngờ cô đứng ở đây, bèn hạ giọng hỏi: "Không vào à?"
Ân Quả mím môi, liếc mắt về phía phòng khách.
"Anh Dương à." Cậu em họ mặt dày mặt dạn cách xa anh trai mình mấy bước, "Đây là anh trai ruột của em, em tên là Mạnh Hiểu Thiên, anh ấy là Mạnh Hiểu Đông."
Câu này quá thừa thãi.
Lúc đến New York, Mạnh Hiểu Đông đã nói anh ấy quen Lâm Diệc Dương, còn cụ thể quen biết như thế nào thì Mạnh Hiểu Thiên không rõ.
Trong số bốn người ở nhà, chỉ có mình cậu là người ngoài giới nên không hiểu rõ sự tình.
Nghe thấy ba chữ "Mạnh Hiểu Đông", Lâm Diệc Dương nhìn sang "anh bạn cũ" đang quan sát mình từ nãy đến giờ.
Bao năm rồi không gặp, Mạnh Hiểu Đông vẫn là Mạnh Hiểu Đông, vẫn một lòng với bi a, ngay cả quần áo mặc thường ngày cũng không khác gì trang phục thi đấu, chỉ cần mặc thêm áo gi lê và thắt nơ là có thể bước thẳng vào sân đấu.
Còn anh thì sao? Mạnh Hiểu Đông chau mày, quay sang nhìn bộ quần áo Lâm Diệc Dương đang mặc trên người.
Áo hoodie, bên ngoài áo khoác rộng thoải mái, chân đi giày thể thao màu đen, bắt mắt nhất vẫn là chiếc quần bò.
Tay phải anh xách một chiếc ba lô thể thao, râu ria mọc lởm chởm vẫn chưa cạo, đầu tóc vẫn bù xù, bộ dạng uể oải đứng tựa vào cửa.
Bầu không khí chìm trong im lặng giây lát.
"Bộp" một tiếng, Lâm Diệc Dương vứt ba lô xuống chân tường.
Chiếc ba lô thể thao này rất bẩn, lần này về anh định giặt nên quăng quật nó khắp nơi.
Anh chỉ vào cổ mình, ý nói Mạnh Hiểu Đông không cài cúc cổ áo, "Không giống tác phong của ông chút nào."
"Trong nhà nóng quá, tôi cởi ra đấy." Mạnh Hiểu Đông nói.
Lâm Diệc Dương kéo áo khoác của mình xuống, thong thả cởi ra rồi vắt nó lên tay vịn sô pha, "Đúng là hơi nóng thật, tôi đi rửa mặt cái đã, ông ngồi đi."
"Đều là đàn ông đàn ang cả, không cần khách sáo thế đâu." Mạnh Hiểu Đông hờ hững nói: "Chẳng lẽ tôi còn chưa thấy người nào bẩn hơn?"
Lâm Diệc Dương xoa cổ, vẫn cảm thấy đau râm ran, có lẽ phải chườm nóng mới đỡ được, "Không phải tôi khách sáo với ông, đang bị đau cổ nên muốn khăn nóng chườm một lúc."
Anh vào thẳng phòng ngủ, nói vọng ra từ bên trong: "Nếu tìm tôi có việc thì ông cứ chờ đi."
Mạnh Hiểu Đông suýt nữa còn tưởng rằng mình gặp phải người xa lạ chẳng quen biết gì.
Nếu là trước đây, thái độ của Lâm Diệc Dương sẽ không hoà nhã như thế này, kể cả lúc nói chuyện với Ân Quả ở cửa, thái độ ấy chưa từng xuất hiện ở anh.
Anh đã biết nể mặt người khác, cũng hiểu tình người ấm lạnh, nhưng trong mắt Mạnh Hiểu Đông, Lâm Diệc Dương giống như con đại bàng đang vút bay trên bầu trời, bỗng nhiên bị vặt hết lông biến thành con chim cu gáy trốn tránh ở đất Mỹ.
Lâm Diệc Dương không nói gì thêm, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Mạnh Hiểu Thiên kêu mệt nên về phòng mình trước.
Ân Quả cũng về phòng ngủ, cô khép hờ cửa, lo lắng ngồi trên giường, quan sát tình hình bên ngoài qua khe cửa.
Khoảng mấy phút sau, cô nhìn thấy cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Lâm Diệc Dương mặc quần dài thể thao và để trần nửa người trên.
Khe cửa nhỏ xíu, cô không thể nhìn thấy hết được tình hình bên ngoài.
"Ân Quả." Anh họ bỗng gọi cô.
Ân Quả đáp "Dạ".
"Đóng hẳn cửa vào đi."
"Vâng." Cô nghe lời đóng hẳn cửa vào.
Tiếng chốt cửa khe khẽ vang lên, Ân Quả không thể nghe thấy bên ngoài nói gì nữa.
Lâm Diệc Dương đứng trong phòng khách, vừa mới cạo râu sạch sẽ, chườm khăn nóng mấy phút nhưng không có tác dụng lắm.
Anh cởi tr4n, cầm tuýp thuốc Diclofenac* trong tủ nhựa chứa đồ linh tinh gắn trên tường phòng khách, "Muốn nói gì mà phải bảo người ta đóng cửa?"
*một loại thuốc có tác dụng chống viêm và giảm đau do viêm khớp.
"Vẫn chưa nghĩ ra nên mở đầu như thế nào." Mạnh Hiểu Đông nói thật.
"Vậy ông cứ từ từ nghĩ." Anh đáp.
Hai người cố ý nhỏ giọng nói chuyện, không muốn để hai người trong phòng ngủ nghe thấy.
Lâm Diệc Dương ném chiếc khăn không còn nóng vào nhà vệ sinh, mở nắp tuýp thuốc, bóp một ít bôi lên phía sau gáy.
Xong xuôi, anh vào phòng ngủ lấy một chiếc áo cộc tay mặc vào, rồi lại đi ra.
"Đã nghĩ ra chưa?" Lâm Diệc Dương hỏi.
"Lần này tôi sang đây tìm ông, mấy năm nay ông biệt tăm biệt tích, nếu không phải Mạnh Hiểu Thiên lỡ miệng thì tôi thật sự không ngờ ông và Ngô Ngụy đều ở New York đấy."
Anh không lên tiếng, vứt tuýp thuốc vào tủ nhựa.
"Ông không chơi bi a nữa à?" Mạnh Hiểu Đông không thích vòng vo, mà hỏi thẳng luôn: "Không cảm thấy tiếc ư?"
Lâm Diệc Dương đóng tủ lại, "Vẫn chơi, cá cược lấy tiền."
Nghe vậy, Mạnh Hiểu Đông không vui lắm, "Đừng nhắc đến cá cược, ông cũng biết tôi không tốt tính gì mà."
Anh liếc nhìn Mạnh Hiểu Đông, "Nói chuyện với ông mấy câu là nể mặt lắm rồi đấy, ông không biết giả vờ khách sáo hả?"
Bốn mắt nhìn nhau, ngày xưa hai người là đối thủ, trong giây phút im lặng này, họ lại nhìn kỹ nhau thêm lần nữa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, có thứ đã thay đổi, có thứ vẫn như thuở ban đầu.
Năm ấy trong ba người bọn họ, Mạnh Hiểu Đông có vẻ ngoài thanh tú nhất, nhưng sâu trong cốt cách lại là con người chính trực nhất, nghiêm túc nhất.
Còn anh đã có sẵn khuôn mặt ngông nghênh, trong ngoài như một, lại còn trái tính trái nết nữa.
Chỉ có Giang Dương lễ phép đạo mạo, chính nhân quân tử, nho nhã lịch thiệp, nhưng thật ra bụng dạ rất "xấu xa", lần nào cũng giải quyết được mâu thuẫn giữa hai người.
Nhưng bây giờ Giang Dương không có ở đây.
Lâm Diệc Dương thật sự không chịu nổi khi một mình đối mặt với Mạnh Hiểu Đông, sự kiềm chế anh luyện được trong bao nhiêu năm qua sắp sụp đổ rồi.
Lâm Diệc Dương thở dài, làm hoà trước, "Ông là nhà vô địch thế giới, so đo với tên vô danh tiểu tốt như tôi làm gì?"
"Tự mỉa mai mình à? Hả Tiểu Dương Gia trong quá khứ?" Mạnh Hiểu Đông cực kỳ chướng mắt khi thấy anh như vậy.
"Sắp đầu ba rồi, còn Tiểu Dương Gia gì nữa?" Lâm Diệc Dương cười tự giễu, "Đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa được không? Bạn bè cũ gặp nhau ăn uống nhậu nhẹt thôi, còn ôn lại chuyện cũ thì xin kiếu."
"Được." Không ngờ Mạnh Hiểu Đông lại đồng ý.
Câu tiếp theo là: "Vậy nói về em gái tôi đi."
Anh không nói gì, cứ nhìn đối phương chằm chằm, cười giễu mà như không, dường như đang nói: Chiến thuật được đấy.
Mạnh Hiểu Đông nở nụ cười