Dù sao quãng đường chỉ có mấy phút, thời tiết cũng đẹp nên Lâm Diệc Dương không mặc áo khoác, cầm nó trên tay đi thẳng tới phòng bi a.
Mạnh Hiểu Đông dựa vào bản đồ tìm thấy phòng bi a, đang chờ anh ở ngoài cửa.
Lâm Diệc Dương cũng không nhiều lời với anh ấy, thuê luôn căn phòng kia.
Vì Ân Quả phải luyện tập suốt nên cô bao hẳn căn phòng ấy từ sáng đến tối, đương nhiên là nhờ mối quan hệ cá nhân của Lâm Diệc Dương.
Anh vừa vào, mấy ông chú bên trong đều niềm nở chào hỏi, thậm chí còn bảo cô bạn gái của anh chăm chỉ thật đấy, ngày nào cũng đến tập luyện.
Mạnh Hiểu Đông nghe thấy, liền lườm anh một cái sắc lẹm.
Lâm Diệc Dương coi như không nghe thấy gì, đóng cửa lại, chỉ vào bàn bi a 9 bi trước mặt, "Chơi cái này nhé?"
Mạnh Hiểu Đông nói: "Ông thừa biết tôi không bao giờ chơi bi a 9 bi mà, trừ khi chuyển nghề hoặc giải nghệ."
Anh ấy luôn giành một sự tôn trọng cho nội dung mình đang chơi.
Lâm Diệc Dương nở nụ cười hờ hững, "Kể từ lúc rời khỏi câu lạc bộ, tôi chưa đụng vào bàn snooker lần nào."
Hai người nhìn nhau, dường như không ai chịu nhường ai.
Lâm Diệc Dương cầm viên bi màu cam trên bàn lên, tung mấy cái rồi nói: "Đợi một lát."
Anh đi ra ngoài.
Mạnh Hiểu Đông dựa người vào cửa sổ, nhìn con phố dần dần chìm trong màn đêm.
Mấy lần đến đây thi đấu, anh ấy đều ở cùng người trong câu lạc bộ tại một khách sạn được đặt riêng, cả phòng bi a cũng được đặt trước, sạch sẽ, rộng rãi và yên tĩnh.
Còn căn phòng bi a nhỏ xíu này, bên ngoài có người uống rượu, hút thuốc ầm ĩ không ngớt, còn có cả tiếng nhạc xập xình, thật giống như thuở bé.
Không bao lâu sau, Lâm Diệc Dương quay vào, tay trái xách cây cơ, tay phải ôm một chiếc thùng các tông, bên trong đụng một bộ bi snooker.
Ở đây chỉ có một bàn snooker ít người dùng đến, bình thường toàn để không, bi snooker được đựng trong thùng nước ngọt.
Anh đổ hết bi trong thùng lên mặt bàn.
Một viên bi trắng, mười lăm viên bi đỏ, sáu viên bi khác màu, tổng cộng hai mươi hai viên.
Sợ thiếu, anh còn phân loại ra đếm lại một lượt.
Chợt thấy cả bàn toàn bi đỏ, lại còn năm trên bàn màu xanh nước biển vốn không thuộc về chúng, trông thật lạ lẫm.
Lâm Diệc Dương nhượng bộ cúi người, tự tay xếp ngay ngắn từng viên bi, "Bàn bi a 9 bi, chơi snooker, mỗi người nhường một bước."
Bàn bi a 9 bi nhỏ hơn bàn snooker, lỗ lại to hơn snooker.
Mạnh Hiểu Đông chưa bao giờ chơi trên bàn bi a nhỏ như thế này, còn anh mười mấy năm rồi không động vào snooker.
Phân chia thế này khá công bằng.
Lâm Diệc Dương chỉ tay ra bên ngoài, ý muốn nói:
Chọn cơ đi.
Anh biết Mạnh Hiểu Đông không mang theo cơ của mình, "Dùng tạm cơ chung vậy."
Lúc quay lại, Mạnh Hiểu Đông lấy một đồng xu trong ví tiền ra.
Snooker và bi a pool 9 bi không giống nhau, giành được quyền khai cuộc cũng chẳng có lợi thế gì mấy.
Trước đây khi họ thi đấu, trọng tài đều tung đồng xu để quyết định ai đánh khai cuộc trước.
Lâm Diệc Dương không muốn tung đông xu nên nói luôn:
"Bạn bè từ xa tới là khách, ông khai cuộc đi."
Vì phải tính điểm, nên anh gọi một ông chú am hiểu snooker vào giúp hai người họ tính điểm.
Ông chú không hay đến phòng bi a này lắm, nhưng vừa vào liền nhận ra Mạnh Hiểu Đông.
Tuy snooker không được ưa chuộng ở đất nước này, song cái danh "đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng thế giới" cũng thu hút được rất nhiều người.
Ông chú làm trọng tài tạm thời lặng lẽ truyền tin ra, bỗng chốc người chơi trong phòng bi a đều vây kín ngoài cửa.
Hai người, một người mặc áo sơ mi đen, một người mặc áo sơ mi trắng.
Lâm Diệc Dương cao hơn Mạnh Hiểu Đông một chút.
Vì là người châu Á nên trông khá trẻ, trong con mắt ông chú, họ không khác gì mấy cậu nhóc ngoài đôi mươi.
Ván đầu tiên Mạnh Hiểu Đông khai cuộc trước.
Mạnh Hiểu Đông chọc cú nào chắc cú đó, từ nhỏ đã nổi tiếng nhờ độ chính xác.
Trước khi mỗi viên bi lăn vào lỗ, anh ấy đều tính toán rất kĩ càng, nói là tính toán nhưng cũng chỉ kéo dài trong vòng hai mươi lăm giây.
Trong lúc anh ấy đi cơ, Lâm Diệc Dương tựa người vào chiếc ghế nghỉ kê sát tường, nhìn những viên bi đỏ khắp bàn mà thẫn thờ trong giây lát.
Chỉ có snooker mới có những viên bi màu đỏ, mỗi lần bi màu đỏ rơi xuống lỗ, những hình ảnh quen thuộc lại lướt qua trong đầu anh.
Anh tưởng rằng ván đầu tiên Mạnh Hiểu Đông sẽ một cơ dọn bàn, còn nhờ người ta lấy hộ mình cốc nước nóng uống cho ấm bụng.
Song không ngờ "cậu lớn" lại bất ngờ thất thủ trong một ván đấu xoàng xĩnh chẳng nổi danh gì này.
"Đến lượt ông đấy." Mạnh Hiểu Đông nói.
Khoé miệng Lâm Diệc Dương nhoẻn cười, anh đặt cốc xuống, vui vẻ khi giành được lượt từ Mạnh Hiểu Đông.
Một tay anh cầm cơ, tay kia đút vào túi quần, cúi người nhìn những viên bi còn sót lại trên mặt bàn nhờ ánh đèn phía trên, "Định nhường tôi đấy à?"
Mạnh Hiểu Đông không đếm xỉa đến lời trêu chọc của anh.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen nhấc cây cơ lên vòng qua hơn nửa chiếc bàn, bỗng nhiên cúi người xuống, dùng sức chọc vào một viên bi đỏ mà không cần suy nghĩ.
Lâm Diệc Dương đứng thẳng người, ngón trỏ chỉ vào viên bi đen phía xa nhất, như muốn nói với Manh Hiểu Đông rằng: Tôi sẽ đánh viên bi đó.
Quy định tính điểm của snooker và bi a pool 9 bi không giống nhau.
Trước tiên phải đưa một viên bi màu đỏ vào lỗ, sau đó có thể lựa chọn một màu bất kỳ để đánh.
Mỗi lần bi màu vào lỗ đều phải nhặt lên để vào chỗ cũ.
Cho đến khi mười lăm viên bi đỏ trên bàn đều