Ân Quả bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Cô mơ màng càu nhàu, vẫn cứ tưởng rằng nằm bên trái mình là cô gái trong câu lạc bộ: "Em đặt báo thức mấy giờ đấy, sớm thế..."
Không ai đáp lại.
Chuông báo thức vẫn reo.
Cô nhăn mặt, khóe môi bặm lại thành một lúm đồng tiền nho nhỏ, vẻ mặt cáu kỉnh khi bị đánh thức, vẫn còn ngái ngủ.
Cô kéo chăn xuống mà không được, chóp mũi cảm thấy ngưa ngứa.
Mở mắt ra, khung cảnh mờ ảo dần trở nên rõ ràng, trước mắt cô chỉ có một chiếc áo phông cộc tay trắng tinh, không phải cái tối qua Lâm Diệc Dương mặc...
Lâm Diệc Dương tắt chuông đồng hồ, nhận ra cô gái của mình đã tỉnh.
Anh cũng bị tiếng chuông đánh thức, duỗi người định với lấy điện thoại, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng khi mở mắt ra và nhìn thấy cô.
Hồi lâu sau mới sực nhớ ra, tối qua anh không cho cô cơ hội bàn bạc đã bắt con gái người ta ngủ lại trên giường của mình.
Anh chăm chú nhìn cô gái chung chăn gối với mình, khàn giọng hỏi: "Em muốn dậy chưa?"
Giọng nói không khác gì cả đêm hút liền mấy bao thuốc.
Cổ họng anh đã đỡ hơn, nhưng vẫn còn đau rát.
Ân Quả nhìn yết hầu và chiệc cằm lún phún râu của anh.
Liệu có phải ý chí đàn ông kém nhất là khi ngủ dậy không?
Cô cảm thấy bầu không khí trong phòng lúc này còn nồng nàn hơn cả đêm qua.
Là do cửa sổ đã đóng, mùi hương nến thơm hôm qua vẫn còn vấn vương, hay vì hơi thở hai người sau khi tỉnh giấc đã hòa lẫn vào trong không khí?
Vạt trước áo phông của anh sượt qua mũi cô, ngứa ngáy bứt rứt, nhưng cô không muốn gạt ra, "Mấy giờ rồi anh?"
"Bảy giờ." Câu trả lời của anh cất lên từ phía trên trán cô.
Lâm Diệc Dương phủ phục trên người cô, cách nhau bởi tấm chăn.
Anh biết lần này cơ thể mình thật sự có dục vọ.ng, song không hề liên quan đến sợi dây đàn đang kéo căng trong tim, mà là sự h4m muốn của cơ thể với người mình yêu, không có nên hay không nên, chỉ có phản ứng trung thực nhất của bản thân mà thôi.
Mới đầu Ân Quả còn lơ mơ, một giây, rồi hai giây sau...!cô lập tức biết là gì, bèn nhích chân về phía bên trái.
Hay lắm, cô nằm im còn đỡ, cử động rồi chẳng khác nào đang lau súng.
Đôi mắt Lâm Diệc Dương như nổi lửa, anh im lặng ngồi dậy, dựa người vào một góc tường, "Em ngủ thêm một lát đi."
Anh nghe thấy Ân Quả khẽ "Ừ" mà yết hầu lặng lẽ trượt một cái.
Ngón tay anh hơi cử động, chầm chậm kéo chiếc chăn mình đang đè ra để cô đắp thoải mái hơn.
Ân Quả giả vờ ngủ, còn anh trở người xuống giường, mở cửa ra ngoài.
Lâm Diệc Dương vội vàng chạy xuống siêu thị để mua bàn chải và khăn mặt mới.
Trên kệ hàng, anh lấy một chiếc bàn chải nhỏ màu xanh da trời treo trên móc và một chiếc khăn mặt cùng màu.
Lúc sắp đến quầy thu ngân, anh nhìn thấy chỗ bán sạc Apple có dây sạc màu hồng rất đẹp bèn tiện tay lấy một cái, mua về cho cô sạc pin điện thoại.
Về đến nhà, anh đun một ấm nước sôi để khử trùng bàn chải và khăn mặt.
Tay anh ngâm trong nước nóng, vắt khô khăn mặt đã được ngâm mềm rồi tìm một cái móc áo sạch sẽ treo lên tay vịn inox bên ngoài phòng tắm.
Sắp xếp xong xuôi, anh mới đến gõ cửa phòng mình:
"Em dậy rồi thì đi đánh răng, rửa mặt nhé, bàn chải và khăn mặt đều là đồ mới đấy."
Người trong phòng đáp "Vâng".
Anh đứng đó nhìn cánh cửa căn phòng mình đã ngủ cả đêm qua.
Lần đầu tiên anh đứng ngoài cửa phòng, còn người ngủ bên trong...!vừa mới thức dậy, chưa đánh răng, rửa mặt, bụng thì đói meo.
Thật là kì diệu.
Anh vẫn không quên câu nhắn nhủ của cậu em trai say khướt trong cuộc điện thoại quốc tế đường dài vào buổi tối ngày cưới: "Lập gia đình đi anh."
***
Đẩy cửa trượt ra,