Lâm Diệc Dương xếp từng cây cơ thật ngay ngắn.
Anh có thói quen để cơ mới ở phía bên trái, vì vị trí đó gần với bàn bi a, tiền cho mọi người lấy dùng trước.
Còn anh từ trước đến nay vẫn luôn dùng cây cơ cũ nhất ở trong cùng bên phải.
Đây cũng là thói quen của thầy Hạ, thậm chí thầy còn quen nhặt lại lơ sắp hết trong phòng, đưa lơ mới cho học trò dùng.
Bao năm qua thầy Hạ vẫn luôn được người trong giới bi a kính trọng, vì thầy tuân thủ các quy tắc và thường bảo vệ học trò.
Được theo học một người thầy như thế là vinh dự hết sức lớn lao...
Xếp lại cơ xong, Lâm Diệc Dương nhìn sang điện thoại đang để trên bàn.
Bé Quả của anh đã nhắn lại.
Red Fish: "Được, ba lần."
Red Fish: "Mười lần cũng được."
Red Fish: "Đùa anh thôi.
Em dễ tính lắm, không hay giận dỗi đâu, anh chỉ cần mau đồ ăn ngon dỗ em là được, chắc chắn chưa đến nửa tiếng em sẽ quên mất tiêu luôn."
Sau đó cô còn gửi thêm hình động một chú gấu hoạt hình dễ thương màu hồng đang ôm trái cây.
Dáng vẻ chỉ biết ăn ấy vô cùng ngốc nghếch đáng yêu...
Ngón cái Lâm Diệc Dương miết nhẹ lên tấm hình, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Thấy anh mãi không nhắn lại, Ân Quả bắt đầu thu dọn quần áo bẩn mang về từ Washington.
Cô lấy hết quần áo bẩn ra, trong ba lô chỉ còn một hộp nhựa đựng dây sạc Apple màu hồng chưa bóc mác.
Đằng sau, cô bé ở cùng phòng vừa quẹt thẻ bước vào liền nhìn thấy Ân Quả đang cười với hộp dây sạc.
Hàng phiên bản giới hạn à? Sao cười hớn hở vậy?
"Chị còn cười được à, vào bảng tử thần rồi đấy." Cô bé cùng phòng ngậm ngùi.
Đã có kết quả rút thăm, bảng đấu của Ân Quả có đến hai phần ba là cao thủ, tập hợp toàn những con người có thứ hạng cao trong bảng xếp hạng thế giới, nghĩ đến thôi đã sợ rồi, quả đúng là bảng đấu tử thần.
Ngược lại, Ân Quả không hề cảm thấy có gì quá ghê gớm, cô cất hộp dây sạc đi, "Dù sao cũng phải chạm trán, gặp sớm cũng tốt."
Nếu mục tiêu cuối cùng là chức vô địch, vậy thì vòng đấu bảng gặp ai cũng như nhau thôi.
Thấy vẫn còn sớm, cô lại cầm cơ đến phòng tập trong khách sạn.
Sau khi giải dành cho thanh thiếu niên kết thúc, câu lạc bộ Bắc Thành sẽ không tiếp tục thuê trọn phòng tập nữa mà chỉ thuê cho mỗi cơ thủ một bàn bi a trong một tuần.
Giờ này đã muộn, phòng tập bi a còn trống phân nửa, nửa phòng còn lại không có thành viên của Bắc Thành, chỉ tập trung cơ thủ của nhiều nước khác.
Trùng hợp thay có cả Thừa Nghiên - thành viên câu lạc bộ Đông Tân Thành đang luyện tập ở bàn bên cạnh, cũng là lão tướng bi a 9 bi kiêm 8 bi.
Ân Quả và cô ta không quen biết nhau, bởi vậy cũng không qua chào hỏi.
Mới đầu hai người yên lặng luyện tập, ai làm việc người nấy.
Nửa tiếng sau, lơ trên bàn Ân Quả đã dùng hết, cô đi lấy một viên mới trong hộp giấy cạnh cửa sổ.
Lúc quay lại, Thừa Nghiên vừa chơi xong một ván, cô ta dặt cây cơ xuống, cười với cô, "Nghe nói em nằm ở bảng tử thần, căng thẳng không?"
Ân Quả mỉm cười lịch sự, "Bình thường thôi ạ."
"Nghe đàn em bên chị nói, em thân với Lâm Diệc Dương lắm hả?"
Lòng Ân Quả ngổn ngang, đối phương không nói gì, nhưng tạo cảm giác rất kỳ lạ.
Cô dứt khoát buông cây cơ rồi ngồi xuống ghế nghỉ bên cạnh bàn bi a, ngẫm nghĩ một hồi, quyết định hỏi thẳng người trong cuộc.
Tiểu Quả: "Em gặp chị Thừa Nghiên ở phòng tập, chị ấy hỏi thăm tình hình của anh."
Cô thầm đoán, liệu anh sẽ nói gì nhỉ? Lâm Diệc Dương gần như nhắn lại ngay lập tức.
Lin: "Muộn vậy rồi mà em vẫn còn tập à?"
Anh hoàn toàn làm lơ nội dung chính.
Ân Quả đành phải trả lời theo anh.
Tiểu Quả: "Dù sao cũng không làm gì nên em luyện tập thêm."
Lin: "Đừng luyện tập quá sức."
Tiểu Quả: "Chỉ nửa tiếng thôi, không nhiều đâu."
Ân Quả chậm rãi gõ một câu: Trước đây anh quen chị ấy à? Nhưng đọc xong cô lại xóa đi.
Cùng câu lạc bộ, không quen nhau sao được? Song trực giác mách bảo cô rằng chắc chắn có chuyện gì đó, cũng không biết liệu đây có phải là ghen không, cô ủ rũ ngồi trên ghế nghỉ.
Một phút sau, Lâm Diệc Dương nhắn tin tới.
Lin: "Cô ấy từng theo đuổi anh."
Thảo nào...
Sau đó anh gửi thêm một tin nữa.
Lin: "Bé Quả."
Tiểu Quả: "Vâng."
Lin: "Lần đầu tiên gặp em, anh đã muốn làm quen với em rồi."
Lần đầu tiên gặp...
Anh đang nói gì vậy?
Lin: "Ở quán bar, lúc đứng bên ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy em là anh đã muốn tới làm quen, trước đây chưa từng như vậy.
Hôm đó ở Red Fish anh rất muốn nói thêm với em mấy câu nhưng chẳng có kinh nghiệm gì cả, đã bao giờ anh bắt chuyện với cô gái nào đâu, đành phải mời em uống rượu."
Đây là tin nhắn dài nhất mà Lâm Diệc Dương từng gửi cho cô.
Cô đọc những dòng chữ ấy đến ba lần, nhớ lại hành động hôm đó của anh, anh đã nói gì, làm