Từ thứ Ba là bắt đầu diễn ra vòng đấu bảng.
Giải mở rộng lần này có rất nhiều người đăng ký tham gia, nhưng chỉ có ba trăm mười tám người được chọn, cơ thủ nữ có một trăm linh chín người, trong đó có bảy cơ thủ đến từ Trung Quốc.
Gọi là bảng đấu tử thần vì ở bảng đấu này chỉ có mình Ân Quả là cơ thủ Trung Quốc, hơn nữa đây là giải đấu chuyên nghiệp đầu tiên cô tham gia.
Mặc dù từng giành được giải ba trong giải đấu dành cho lứa tuổi thanh niên, nhưng cô vẫn chưa được giới bi a thế giới đánh giá cao.
Đến thứ Sáu, khán giả theo dõi giải đấu mở rộng đều đã ghi nhớ một cái tên đến từ Trung Quốc, Ân Quả.
Trong vòng đấu loại, bảng tử thần là bảng đáng chú ý nhất, hầu như trận đấu nào cũng đầy kịch tính, mức độ cạnh tranh khốc liệt không thua kém gì trận chung kết.
Ngày nào cũng có cơ thủ bị loại, phải khăn khói ra về.
Ân Quả đánh một mạch không khác gì gì mở con đường máu, cho đến trận đấu cuối cùng của vòng đấu bảng vào thứ Sáu.
Thứ Sáu, Ân Quả có ba trận đấu.
Hai trận buổi sáng, Ân Quả đã đánh bại cơ thủ lão luyện người Nga với tỷ số đáng kinh ngạc 11:3, sau đó lại chiến thắng cơ thủ người Ba Lan với tỷ số cách biệt 11:4.
Lúc trở về phòng nghỉ dành cho cơ thủ Trung Quốc, hầu như mọi người đều vỗ tay chúc mừng cô, không riêng gì người của câu lạc bộ Bắc Thành, mà cả Đông Tân Thành và những câu lạc bộ khác.
Ân Quả nở nụ cười khiêm tốn.
Rất nhiều cơ thủ đến đây một mình, cùng lắm có một huấn luyện viên đi theo, chỉ có các câu lạc bộ lớn mới đến theo đoàn.
Người của Đông Tân Thành là sôi nổi nhất, tập trung ở cửa phía Đông nói chuyện.
Trong khi đó người của Bắc Thành lại rất yên tĩnh, dù thắng hay thua, họ đều ngồi túm tụm với nhau ở phía trong cùng, tự điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Ân Quả ngồi trên ghế đẩu, quay lưng với đám đông trong phòng nghỉ.
Cô cầm hộp hoa quả đã chuẩn bị sẵn và bánh sandwich vừa mới được hâm nóng lại, đeo tai nghe tìm bài hát, vừa nghe nhạc vừa lặng lẽ ăn trưa.
Điện thoại không để bên người mà cất trong túi.
Tuần này là tuần thi đấu, Lâm Diệc Dương sợ làm ảnh hưởng đến việc thi đấu và luyện tập của cô nên toàn chờ đến lúc sắp đi ngủ mới gọi điện nói chuyện với cô mười phút cho đỡ buồn.
Trong lúc nói chuyện, anh cũng không đề cập đến chuyện thi đấu.
Ân Quả cầm chiếc dĩa nhựa màu trắng gạt mấy miếng hoa quả bên trong, rồi chọn một miếng xoài nhỏ cho vào miệng, từ từ làm công tác tư tưởng cho mình.
Cô quá hiếu thắng, như vậy rất nguy hiểm.
Không mang bất cứ cảm xúc nào mới là thế mạnh lớn nhất của cô.
Nhưng cô rất muốn tiến vào vòng tứ kết, nếu được lọt vào, trận đấu có thể sẽ diễn ra vào ngày mai, thứ Bảy.
Nếu vào thứ Bảy...!có lẽ Lâm Diệc Dương sẽ đến xem được.
Ân Quả cúi đầu bới tìm dâu tây trong hộp, sandwich cũng ăn từng miếng nhỏ, chậm rãi nhai nuốt.
Cô luôn có triết lý ăn uống của riêng mình trước khi bước vào mỗi trận đấu, nhai kỹ nuốt chậm giúp điều chỉnh lại cảm xúc, ăn no lưng lửng sẽ không bị đầy bụng, cũng tránh căng thẳng dẫn tới đau dạ dày làm giảm phong độ khi vào trận đấu.
Cửa phòng nghỉ được mở ra, một người đàn ông bước vào.
Ngô Ngụy đang ngồi bắt tréo chân tán dóc với Trần An An và đám trẻ con, nhìn thấy người đi vào thì suýt nữa nhảy dựng lên.
Đầu tiên là Ngô Ngụy, sau đó là tất cả thành viên trong Đông Tân Thành.
Giang Dương đang tựa người vào tay vịn sô pha tâm sự với hai cô gái vừa dừng chân ở vòng bảng cũng khựng lại.
Khoé miệng vẫn mang nụ cười đúng tiêu chuẩn của anh cả Đông Tân Thành, nhưng ánh mắt anh ấy đã hơi dao động.
Động tác đầu tiên của Giang Dương là tìm thuốc lá, chợt nhớ ra đang ở trong phòng không được hút thuốc, anh ấy đành phải hít một hơi thật sâu, đôi mắt không biết đã nhoè đi từ lúc nào, "Chú Sáu về rồi à?"
Nơi sâu thẳm trong đôi mắt của Lâm Diệc Dương như chứa đựng điều gì đó, hình như là nước mắt, nhưng cũng không phải vậy, nó nóng hổi, cảm xúc dồn nén bao nhiêu năm nay không thể nào dồn nén được nữa.
Anh cúi đầu mỉm cười, cố gắng ngăn dòng lệ đang chực trào khỏi bờ mi, "Vâng, em về rồi."
Khi đã thật sự vượt qua rào cản này, hết thảy mọi lời nói đều trở nên vô dụng.
Lâm Diệc Dương đã về rồi.
Lúc này, các anh em trước đây như được gặp lại Lâm Diệc Dương thuở mười mấy tuổi trên sàn đấu.
Vẫn là khuôn mặt góc cạnh với đường nét ưa nhìn không bao giờ nở nụ cười, luôn mặc quần bò dài và áo phông cộc tay đi đi lại lại khắp phòng nghỉ.
Anh là người không thích phiền phức, không thích gò bó, nếu không đi thi đấu sẽ không thay quần áo, vậy mà vẫn nổi bật giữa đám đàn ông mặc áo sơ mi quần Âu ngồi trong phòng.
Không nói chuyện với ai, cũng chẳng nghe ai nói chuyện, vào cửa chỉ chào một tiếng, sau đó tìm một chiếc ghế dài trong góc ngồi chờ trận đấu diễn ra.
Hôm nay cũng vậy.
Các thành viên trong Đông Tân Thành, từ trên xuống dưới, từ lớn đến bé, từ nam đến nữ đều đặt cơm trưa và điện thoại trong tay xuống, đẩy ghế ra lục tục đứng lên.
Họ liên tiếp gọi "anh Sáu", "chú Sáu"...
Lâm Diệc Dương vỗ vai đứa trẻ đứng gần mình nhất, lướt mắt khắp phòng rồi đi thẳng đến góc câu lạc bộ Bắc Thành đang ngồi.
Huấn luyện viên bên đó đều quen Lâm Diệc Dương, họ chụm đầu thì thầm với nhau, giải thích ngắn gọn cho cơ thủ mà mình dẫn dắt: Đây là người đàn ông hồi xưa đã thắng Giang Dương và Mạnh Hiểu Đông.
Mọi người trong phòng đều nhìn sang, kể cả Thừa Nghiên.
Có lẽ Ân Quả đang nghe đến câu hát mình thích nên khoé môi cong lên, dù không cười nhưng má lúm đồng tiền vẫn thấp thoáng trên khuôn mặt.
Loáng thoáng nghe thấy sau lưng có mấy câu "anh Sáu", cô tưởng là Mạnh Hiểu Đông đến.
Người phía sau vỗ vai cô, Ân Quả dùng dĩa xiên