Edit: Doãn Tử Du
Beta: Doãn Thiên
Hóa ra anh vẫn còn nhớ rõ trước kia. Tang Điềm ngồi trên ghế sa lon, cô tiện tay sờ vào tóc của búp bê, cười nhàn nhạt: "Về sau cảm thấy loại búp bê lông xù này trông thật đáng yêu, ít nhất để trong nhà còn có cảm giác ấm áp."
Từ Mộ Duyên vẫn đứng đấy như cũ, ánh mắt anh dời từ ghế sa lon sang người con gái nhã nhặn lịch sự, không giống cô, nhưng lại đúng là cô. Trước kia, cô đối với anh tựa như vĩnh viễn không có chuyện để nói hết, thường xuyên ở cạnh anh nói líu ra líu rít, dáng vẻ tươi cười điềm đạm, trông vô cùng xán lạn.
Bây giờ lại thấy cô kiệm lời như vậy, khiến trong lòng anh trở nên hoảng hốt. Giống như Trác Việt một năm trước đã gọi điện thoại nói với anh: " Bây giờ Tang Điềm sống rất tốt, chẳng qua bây giờ cô ấy đã không giống như lúc trước, rất ít nói."
Trong thời gian ngắn, Từ Mộ Duyên không biết phải đối diện với Tang Điềm như thế nào. Bầu không khí vi thế trở nên khá xấu hổ. Tang Điềm núp ở trên ghế sa lon, cõi lòng cũng chất chứa nhiều tâm sự. Cô chỉ mong mưa mau chóng ngừng một chút.
"Tang Điềm, anh..." Một hồi lâu sau, Từ Mộ Duyên lập tức mở miệng.
"Mưa đã ngớt rồi, em muốn đi ra ngoài." Tang Điềm cắt ngang lời nói của anh, thậm chí còn có một chút vội vàng mà đứng lên.
Từ Mộ Duyên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả thực mưa đã ngớt rồi. Khóe miệng anh như có như không mà cười khổ. Anh đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng mở miệng:" Đi thôi, em muốn đi nơi nào?"
Chu Thụy Tình là bạn bè tốt nhất của cô thời đại học, Từ Mộ Duyên tất nhiên là biết điều này. Trái lại, lần này Tang Điềm trả lời rất dứt khoát:" Em đi tới tiệm của Thụy Tình."
"Chu Thụy Tình?" Năm năm không nghe đến cái tên này, Từ Mộ Duyên không khỏi hỏi lại một câu.
Tang Điềm dừng bước chân quay đầu lại:" Anh không nhớ cô ấy sao?"
Chỉ trong một giây, cô liền lập tức hối hận, tại sao cô phải hỏi anh có nhớ hay không nhớ người bên cạnh mình. Cô có chút ão não quay đầu lại, xoạch một tiếng, mở cửa chính.
Từ Mộ Duyên khẽ cười một tiếng:" Đương nhiên nhớ rõ, trước kia chúng ta thường xuyên ăn cơm chung với nhau."
- ---------
Khi đó Chu Thụy Tình luôn dùng tiền bậy bạ, vừa đến cuối tháng liền nghèo đến nỗi một xu không dính tui. Thời điểm đó, Tang Điềm hay cùng Từ Mộ Duyên đi ăn cơm, cô ấy luôn làm bộ đáng thương mà giữ chặt Tang Điềm: "Tiểu Điềm Điềm, cậu với anh Mộ Duyên đi ăn cơm à?"
Mỗi lần hỏi như vậy, Tang Điềm cũng đã biết rõ ý đồ của cô ấy, cô đều hào phóng mang cô ấy đi theo. Chu Thụy Tình vừa đến cuối tháng liền ăn chực liên tục mấy ngày một cách rất là sung sướng. Có lẽ ấn tượng của Từ Mộ Duyên với cô ấy rất sâu sắc a?
Ngẫu nhiên cùng nhau ăn cơm thì không có gì, nhưng mỗi lần đến giờ cơm, Chu Thụy Tình lại rất đúng giờ đứng trước mặt anh và Tang Điềm. Cô ấy sung sướng thảo luận ăn cái gì với Tang Điềm. Tình trạng ấy duy trì liên tiếp mấy ngày liền. Hơn nữa dù sớm hay muộn, Từ Mộ Duyên đã cảm thấy có chút kỳ quái. Có một lần anh thuận tiện hỏi Tang Điềm, cô ấp úng nói: "Cuối tháng..."
Từ Mộ Duyên lập tức hiểu ra. Tang Điềm cho là anh không vui, lập tức nói: "Chỉ vài ngày mà thôi, Mộ Duyên, anh sẽ không nhỏ mọn đến vậy chứ?"
Nhỏ mọn? Bị bạn gái hoài nghi như vậy, Từ Mộ Duyên đương nhiên mất hứng. Tang Điềm vừa nhìn sắc mặt anh, cô lập tức biết mình đã nói sai, ngoan ngoãn kiểm điểm lại: "Mộ Duyên là người anh tuấn nhất, em sao có thể nói anh là người keo kiệt được, em sai rồi, anh phạt em đi!"
"Là nên phạt." Nói xong liền cắn lên vành tai cô...
Hai người ngồi trên ghế đá, bụi cây ở cạnh đó có bóng mát, tán cây rủ xuống cả một khoảng sân trường. Tang Điềm sau khi bị trừng phạt vẫn không quên hỏi: "Vậy ngày mai Thụy Tình có thể cùng chúng ta ăn cơm không?"
Lúc ấy Từ Mộ Duyên cười như không cười nói với cô: "Chỉ cần em không ngại để anh nuôi vợ giùm người khác là được rồi?"
"Vợ của người khác?"
Thấy bộ dạng hồ đồ của cô, anh liền biết là cô nghe không hiểu. Từ Mộ Duyên đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm nhũn của cô: "Chu Thụy Tình về sau không phải là vợ của người khác hay sao?"
Tang Điềm lúc này đã hiểu ra, cô quơ lấy cánh tay của anh. Dưới ánh trăng mờ nhạt, anh nhìn ánh mắt của cô. Đôi mắt cô đen láy, đáy mắt hiện lên một chút chờ mong. Cô ngửa đầu, cố chấp nhìn vào mắt anh: "Thế em là của ai?"
Từ Mộ Duyên giống như bị đầu độc, anh nói: "Của anh."
Chỉ là hai chữ đơn giản nhưng lại khiến Tang Điềm vui vẻ trong một khoảng thời gian
rất dài. Mỗi lần nhớ tới việc anh tuyên bố chủ quyền mà nói ra hai chữ kia, cô sẽ cười ngây ngô. Trước kia....ở một chỗ với anh thật sự vui vẻ.
- ------
Lại là trước kia, người này có thể đừng nhắc lại trước kia được hay không? Tang Điềm nhẹ giọng "ừ" một tiếng, bước nhanh chân.
"Tang Điềm!" Từ Mộ Duyên bỗng nhiên nắm tay cô lại.
Tâm tình khẩn trương xen lẫn phức tạp lại tới nữa, anh lại muốn nói những lời tâm tình nữa hay sao? Tang Điềm không muốn nghe. Cô thoáng dùng sức giãy dụa, muốn rút tay của mình về, anh ngược lại nắm càng chặt hơn.
"Anh đã biết mình từng rất khốn khiếp, anh cũng biết mình tỉnh ngộ đã quá muộn màng, trở về đã quá muộn. Nhưng xin em đừng lảng tránh anh, anh sẽ dùng thời gian và hành động để chứng minh."
Trả lời anh là việc Tang Điềm dùng sức giãy dụa tay mình.
Bầu không khí vừa mới được hòa hoãn lập tức lại trở về như cũ. Thời gian năm năm đâu thể nào dễ dàng mà vượt qua được. Những đau xót kia nào có đơn giản tan thành mây khói nhiu vậy?
Xuống lầu, hai người một trước một sau, mỗi người cầm một cái dù, cả quãng đường đều trầm mặc.
Khi đi đến bên cạnh chiếc BMW màu trắng bạc, Tang Điềm lại bị kéo lại: "Để anh đưa em đi."
Tang Điềm sững sờ, nhìn về chiếc xe bên cạnh. Cô cảm thấy nó rất quen mắt. Mấy ngày nay, cô thường thấy nó ở dưới lầu. Chiếc xe như vậy xuất hiện ở tiểu khu đúng là hiếm thấy. Lúc ấy cô còn nghe được người dưới lầu còn tự nhận đây là xe của bạn trai con gái nhà mình...
Cô lập tức hiểu ra, chả trách mấy ngày nay cô cứ cảm thấy có ai đó theo dõi mình. Trong lòng trở nên phức tạp. Ánh mắt nhìn về phía anh đều mang theo vài phần mê man.
"Để anh đưa em đi." Từ Mộ Duyên nhắc lại.
"Không cần, em ngồi xe buýt." Tang Điềm lấy lại tinh thần, rút tay của mình về. Lần này anh không có bắt tay cô lại nữa, tùy ý để cô rút bàn tay về.
"Trời vẫn còn mưa, đi xe buýt rất bất tiện."
Tang Điềm quay mặt lại đối diện với anh, thanh âm lặng ngắt: "Trời mưa thì sao, mấy năm nay không phải cũng như vậy sao? Hiện tại cũng như thế thôi."
Mấy năm nay không có anh, cô vẫn tiếp tục sống một cuộc sống như trước, hiện tại vẫn như vậy.
Lên xe buýt, Tang Điềm theo bản năng đi đến chỗ ngồi hàng cuối cùng, xuyên qua cửa kính thấy được chiếc xe quen thuộc kia.
Từ bên ngoài không thể thấy được ở phía trong xe, Tang Điềm chưa bao giờ thấy bộ dạng của anh khi lái xe, nhưng cô có thể tưởng tượng ra được. Khuôn mặt anh tuấn tú, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, ngón tay thon dài dùng lực nắm chặt vô lăng...
Hiện tại, anh vẫn tuấn tú như trước, nhưng so với thời đại học lại càng chín chắn, có khí chất hơn.
Trong vô thức, Tang Điềm một lần nữa lại nhớ về cạm bẫy kia.
Trong tình yêu, ai yêu trước thì chính là người thua, khi đó....dường như đúng là cô yêu trước vậy. Cô vẫn còn nhớ rõ, lúc trước hai người nhiều lần gặp nhau tại sân trường. Khi đó cô vẫn là Tang Điềm mười tám tuổi, cô cảm thấy đây chính là duyên phận. Hiện tại mới hiểu ra, anh rất dễ làm người khác phải chú ý, cô đương nhiên có thể dễ dàng trông thấy anh, sao có thể xem là duyên phận được?
Từ Mộ Duyên không biết tiệm của Chu Thụy Tình ở chỗ nào, chỉ có thể yên lặng đi theo sau xe buýt. Đại khái nửa giờ sau, Tang Điềm từ trong xe bước xuống.
Thấy rõ ràng phương hướng cô đi, Từ Mộ Duyên mới đi đỗ xe.
Anh đi ọc theo hướng lúc trước mà cô đi vào. Bên trong là một cái ngõ nhỏ, hai bên, tiệm bán quần áo lớn nhỏ nằm rải rác.
"Chị Tang, lâu rồi không thấy chị đến thăm em đấy." Một giọng nói non nớt truyền vào tai, Từ Mộ Duyên nghiêng người. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong vắt, anh chỉ thấy một bé trai đáng yêu bổ nhào vào ngực của Tang Điềm.
Anh nhìn thấy cô dịu dàng ôm lấy đứa bé, khóe miệng cong cong.