*Rồi xong, bán buôn gì nữa, chắc hết tháng này tui sang tên cái tiệm rồi chạy lên núi sống quá.
Thế giới loài người thật khắc nghiệt!*
Đó là tất cả những gì tôi suy nghĩ được sau trận combat khói lửa sáng nay.
Sau khi chị ta hậm hực lôi hai đứa con về thì tôi cũng cho Châu Anh nghỉ một ngày.
Nhìn con bé vừa ức vừa sợ, tôi cũng thấy thương thương.
Camera ghi lại rõ cảnh nó nhắc hai đứa trẻ con nghịch ở trước tiệm, bị mẹ hai đứa lườm cho cháy mắt, sau đó đẩy mạnh một cái.
Nó mất đà suýt ngã, may mà đứng vững lại được nhưng chậu cây thì rơi vỡ tan tành.
Sau đó chị khách tự bới tung mọi chuyện lên.
Thế mà nó chẳng mở miệng cãi lại nửa lời, cứ rối rít xin lỗi.
"Anh check cam rồi, mày không làm gì sai hết.
Xin lỗi làm gì, về nghỉ một ngày đi nhé.
Không sao hết."
"Em xin lỗi anh ạ, gây phiền phức cho anh rồi.
Anh cứ trừ hết vào lương em ạ." - Mãi nó mỡi lí nhí được hai câu.
"Tôi biết rồi cô nương, đã bảo là không sao hết.
Anh cho về nhà nghỉ ngơi, nhá! Mai đi làm tiếp."
Cố tỏ ra bình tĩnh vậy thôi chứ sau đấy tôi cũng giao hết việc còn lại cho nhân viên rồi ngẩn tò te cả ngày, tự nhấn chìm bản thân trong viễn cảnh tăm tối của cửa tiệm.
Với cái ấn tượng về chủ tiệm ngoa ngoét bật khách tanh tách như vừa rồi thì dự là sẽ ế dài, tôi sẽ không còn một cắc để trả điện nước, sẽ trễ lương nhân viên, nợ đầm nợ đìa, ăn bám bố mẹ, sẽ làm sao nữa thì chưa kịp nghĩ tiếp.
Vì đám nhân viên trẻ trâu hỗn hào kia, sau khi dọn dẹp xong bắt đầu sáp lại.
"Sếp ơi sáng nay sếp ngầu bá cháy lun ạ!" - Vẫn là Anh Thư, miệng dẻo như kẹo khơi mào.
"Công nhận í, idol Khoa nói đến đâu là bả tím tái mặt mày đến đấy, mà nói đúng quá đâu có bật lại được đâu hahaha!!!" - Linh Đan nhanh nhẹn tiếp lời.
Tôi không hiểu nổi cái bọn trẻ ranh nứt mắt này nghĩ gì trong đầu, mà cũng không còn hơi sức đâu đôi co với tụi nó nữa.
Tôi đáp gọn lỏn:
"Không dám.
Người ta đi mua cây là để tìm kiếm sự yên bình thư giãn trong tâm hồn, anh lại chửi khách tung trời thế kia thì dẹp tiệm sớm mất.
Mấy đứa còn ở đấy mà ca với tụng."
"Mình đâu có làm gì sai đâu anh, bà í có muốn phốt cũng không phốt được.
Camera tiệm chĩa ngay vào góc đó, em còn quay lại được cả clip đây này! Để em đăng lên phủ đầu bà í luôn."
"Ê ê ê bậy nha, đừng đừng! Tuyệt đối đừng đăng cái quần hoa gì hết á! Hình ảnh anh mày đủ xấu rồi.
Anh lạy mấy đứa, Tú Anh ơi anh biết mày hot face nhưng mà cái này không đùa được đâu em!"
Thấy Tú Anh định đăng hẳn video lên, tôi hốt hoảng cản lại.
Chắc con bé cũng hiểu tính tôi nên nghe vậy, nó gật gật rồi cất điện thoại đi ngay.
Gì chứ ngoại trừ chuột và ma ra thì tôi sợ mạng xã hội nhất.
Trên đấy thật giả lẫn lộn, tôi thì hay cáu lên vạ miệng (như các bạn đã thấy rồi đó) nên chỉ có một tài khoản Instagram riêng tư tỉ năm đăng ảnh một lần, trang Facebook của tiệm cũng quẳng luôn cho Phương - con bạn thân của tôi quản lí.
Đàn em thơ trẻ trâu nhí nhố kia còn tiếp tục những áng văn nịnh nọt tôi không tiếc lời thêm nửa tiếng nữa mới chịu đi về, phận làm sếp như tôi thực sự rất mệt não.
Chợt nhớ ra bảng tổng kết thu chi tháng này của tiệm đã bị quẳng ra sau đầu từ đêm hôm trước, lại phải điên cuồng mở máy tính ra, vừa làm vừa cầu nguyện chị Hảo kế toán