Tần Nam hiếu kì hỏi:
- Hả? Đây là thiếu gia muốn tự mình ra tay sao?
Tần Kiết bình tĩnh trả lời:
- Không.
Ánh mắt chủ quán ngây ra:
- Kiết ca, anh định làm kiểu gì vậy.
Anh không để cho dì Tần lo, cũng không tự lo...!Tôi, tôi miễn phí bữa cơm này cho hai người được không? Cả bữa sau nữa...!
Trong khi chủ quán đang tuyệt vọng, ngón tay thon dài của Tần Kiết không nhanh không chậm nhấn vào màn hình, lúc kéo cập nhật tin mới, trả lời đầy vô tâm:
- Yên tâm, ắt sẽ có người lo.
Tần Kiết quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ.
Cô gái nhỏ cứ đi lòng vòng, càng lúc càng trở nên nóng nảy, hiển nhiên là đã gần bùng nổ rồi...!
Chưa trả lời xong, Tần Nam đã vươn tay, gõ gõ lên màn hình điện thoại của Tần Kiết:
- Hỏi cháu đó!
Tần Kiết thu hồi tầm mắt, nhìn chăm chú Tần Nam hai giây mới động môi.
Biểu cảm của anh rất bình thường, như làm những chuyện cỏn con, khiến cho Tần Nam và chủ quán cứ ngỡ anh sẽ nói ra là ai.
Không ngờ, câu nói họ nghe được là:
- Cô đoán thử xem?
Chủ quán bị lời nói của Tần Kiết làm cho ngây ra, mắt chữ A mồm chữ O:
- ...Kiết ca, anh đúng là thừa nước đục thả câu.
Tần Nam cười nhạt ha hả một tiếng:
- Cậu ta thừa nước đục thả câu cái gì, cậu ta là muốn ăn đòn.
Chủ quán nhất thời không kìm được, phì cười một tiếng.
Tuy cười rất ngắn, nhưng người ngồi tại đây đều có thể nghe thấy, ông ta chợt nhận ra việc này là bất kính với khách hàng, bèn khẩn trương nhìn sang Tần Kiết.
Tần Kiết một chút cũng không quan tâm, thậm chí nghe Tần Nam nói xong, còn xoay đầu nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên:
- Được rồi, cũng gần được rồi.
Trong khi Tần Nam và chủ quán còn đang buồn bực rốt cuộc anh nói lúc nào, Tần Kiết ngẩng đầu nhìn chủ quán:
- Tầng hai có nơi nào nhìn thấy được tầng một không?
Ông chủ quán ăn:
- Có, tầm nhìn từ cầu thang bên kia rất tốt.
Tần Kiết khóa màn hình, đút vào túi quần, đứng lên:
- Đi thôi, cô à, cháu đưa cô đi xem một bất ngờ.
...Bạn nhỏ nhà cháu sắp lên sàn diễn rồi.
...!
Bắc Kinh vào cuối thu, nhiệt độ ban đêm rất thấp, tuy rằng Trần Ân Tứ đã mặc áo khoác nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi tới phát run.
Có lẽ do tâm trạng không vui, Trần Ân Tứ không thấy lạnh, ngược lại có cảm giác thanh tĩnh hơn.
Cô biết rằng Lục Tinh giữ cô lại là vì muốn tốt cho cô, cũng biết rõ mình không vì mình thì trời tru đất diệt, việc không liên quan càng phải tránh ra xa.
Cô cũng không tán thành việc không có khả năng lại xông pha đi giúp đỡ.
Nhưng hôm nay thì khác, cả bàn đó, vài người có thể giúp, cuối cùng họ lại lựa chọn im lặng.
Đơn giản không ai muốn vì cô diễn viên nhỏ kia mà gây thù với Tống Đào.
Vốn dĩ Trần Ân Tứ đi ra ngoài để bình tĩnh lại, ai mà biết càng suy nghĩ lại càng tức.
Lúc cô tức giận, thích đi bộ, khoảng trống của cửa tiệm không nhiều, cô liền đi vòng quanh.
Cô không biết mình đi bao nhiêu vòng, bước đi càng lúc càng nhanh, âm thanh giày cao gót vang lên bên tai.
Trong nhà ăn uống linh đình, đoàn tụ sum vầy.
Cửa nhà vệ sinh vẫn chưa mở, tuy cô ở bên ngoài, nhưng khi đi ngang qua cửa sổ nhà vệ sinh, vẫn có thể nghe được tiếng nức nở đè nén của Chu Đồng vì không dám khóc lớn.
Trần Ân Tứ dừng bước, bóng lưng cô đối diện với cửa quán ăn vài giây, bên miệng cô mắng ra một từ tục: "***"
Một lát sau: “Mình đúng là *** thật mà!”
Nói xong, cô xoay người, giẫm bước chân, mang theo khí lạnh đẩy cửa vào.
Động tác đẩy cửa của Trần Ân Tứ hơi mạnh, thu hút không ít người bên trong quay đầu lại nhìn.
Trong hàng loạt ánh mắt của mọi người, Trần Ân Tứ nhìn vào mắt Lục Tinh.
Từ trên khuôn mặt Lục Tinh, cô có thể nhận thấy sự khẩn