Cả căn phòng dường như đông cứng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngay cả Tống Đào - người luôn miệng mắng chửi, cũng bị hành động này của Trần Ân Tứ làm cho đứng hình.
Một lúc sau Tống Đào mới hồi hồn, nhận ra vừa nãy mình bị cô gái nhỏ kia đe dọa, “Tao ***” một tiếng, do mất hết mặt mũi nên càng nổi xung:
- Con mẹ mày, mày biết tao là ai không? Mà dám đứng ra khiêu chiến tao? Mày có tin tao–––
Ánh mắt Trần Ân Tứ hiện vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cô vốn dĩ đã bị đám người trong phòng làm cho tức điên lên rồi, bây giờ nghe thêm lời kêu gào của Tống Đào, trong người càng nổi lửa, mọi tế bào trong cơ thể liền bùng nổ:
- Tôi nói lại một lần nữa, tôi muốn đi vệ sinh.
- Ông đây cũng nói lại lần nữa, mày chết chắc rồi!
Tống Đào nâng tay, chỉ vào Trần Ân Tứ, “Mày, chết, chắc, rồi––"
Trần Ân Tứ nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt mình, ngón tay khiêu khích chỉ trỏ, hơi nheo mắt, không nói một lời thừa thãi, bắt ngay lấy tay của Tống Đào, kéo về phía trước, sau đó nâng chân húc một cú vào đũ.ng quần của hắn.
Từ “Rồi” còn chưa nói xong, lại biến thành tiếng “A––” thảm thiết.
Một giây trước hắn còn đang hằm hè dọa dẫm, ngay giây sau ôm đ,ũng quần khuỵu xuống.
Tất cả người trong phòng hóa đá.
Tần Nam đứng ở cầu thang trên tầng cũng không nhịn được nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia không biết là thưởng thức hay kinh ngạc.
Biểu cảm của chủ quán là khoa trương nhất, chỉ thiếu chút nữa là rớt cả tròng mắt:
- Cái này là thật sao?
Tần Kiết từ đầu đến giờ vẫn giữ bộ dáng mải xem kịch vui, chầm chậm gật đầu:
- Thật đến không thể thật hơn được nữa.
Nói xong, Tần Kiết nhìn cô gái đang bốc hỏa, môi hơi nhếch lên:
- Có phải cảm thấy cô gái nhỏ nhà tôi càng dễ thương hơn không?
Càng? Dễ? Thương?
Ông chủ quán hoàn toàn điên đảo tam quan:
- Kiết ca, đừng giận tôi nói điều này, thực sự không hề thấy dễ thương chút nào, tôi chỉ thấy đáng sợ.
Trần Ân Tứ đâu chỉ là cuồng bạo, đó còn là hung bạo!
Tần Kiết nhìn chủ quán:
- Xin lỗi, ngại quá, dọa ông mất rồi.
Tần Kiết dừng một chút:
- Có điều, lá gan của ông quá bé, cô gái nhỏ nhà tôi chỉ hơi nghịch ngợm mà thôi.
Lời của Tần Kiết vừa dứt, Trần Ân Tứ cầm bình rượu bị đập vỡ chĩa về phía Tống Đào:
- Xin hỏi, tôi có thể đi vệ sinh không?
Chủ quán bị hành động của Trần Ân Tứ làm cho tim lỡ một nhịp, mãi đến khi xác nhận Tống Đào không bị thương mới bình tĩnh lại.
Nghịch? Ngợm?
Chủ quán có cảm giác ngôn ngữ giao tiếp của mình với Tần Kiết hình như không cùng đẳng cấp.
...!
Tống Đào nhìn bình rượu cách tròng mắt mình chỉ còn một centimet, sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Sự cuồng vọng thôi thúc hắn mắng chửi, nhưng hắn không dám nói những lời ấy, sợ Trần Ân Tứ thật sự sẽ hủy dung mình.
Hắn ta nghẹn cả nửa ngày, mới nặn ra được một câu:
- Cô có biết, đầu tư của bộ phim này, tôi nắm ba mươi phần trăm, là tôi đó, cô có biết không...!
- Tôi biết, vì vậy bây giờ tôi công bố luôn, bộ phim này tôi không diễn nữa.
Trần Ân Tứ đánh gãy lời nói của Tống Đào, khi cô nhất quyết xen vào chuyện này, cũng đã xác định không tham gia nữa.
Tống Đào chắc chắn sẽ không tha cho cô, cô đâu có ngu mà đóng phim khi hắn ta có ba mươi phần trăm cổ phần, thật chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Nếu đã không còn tham gia nữa, thì cần gì phải cho nhau mặt mũi.
Sau đó, Trần Ân Tứ lại nói thêm một câu:
- Nhớ cho rõ là bà tự rút khỏi đoàn phim, chứ không phải mi tống cổ bà.
Nói xong, Trần Ân Tứ vẫn cố chấp hỏi thêm một câu:
- Bây giờ có cho bà đi vệ sinh hay không?
Tống Đào: “...”
Ba giây sau, Tống Đào lùi lại, mở cửa nhà vệ sinh.
Trần Ân Tứ nhìn lướt qua Chu Đồng ở trong góc, lớp trang điểm bị nhòe, mặt sưng phù, áo bị rách.
Đáy mắt cô hiện lên sự lạnh lùng và chán ghét:
- Cô gái bên trong có thể ra ngoài hay không? Tôi không có thói quen đi vệ sinh bị người khác nhìn.
Chu Đồng ngay lập tức nhìn Trần Ân Tứ, sau đó sợ hãi gật đầu, từ mặt đất chầm chậm đứng dậy, rón rén bước ra ngoài cửa.
Tống Đào đứng ngay bên ngoài, khi cô ấy cách Tống Đào tầm một mét, đứng lại mà không dám bước tiếp.
Trần Ân Tứ