Chương 160 LÀM BẠN GÁI ANH ĐI!
Anh quay lưng lại với cô một lát, càng nghĩ càng phiền não.
Tần Kiết giơ tay lên vò tóc rồi lại quay người về trước mặt Trần Ân Tứ.
Anh muốn hỏi đến cùng là kẻ nào to gan dám đánh cô.
Nhưng thấy dấu tay sưng đỏ trên mặt và dáng vẻ cô mím môi, lời đến bờ môi lại không thốt ra được nữa.
Anh tức tối chằm chằm nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở hắt như thể chịu thua, khẽ hỏi han: "Đói bụng chưa?"
Trần Ân Tứ vẫn không nói chuyện.
Tần Kiết: "Được, tôi coi như em bị câm vậy."
Một làn gió thổi qua mang theo cái rét.
Tần Kiết cởϊ áσ khoác của mình ra, choàng lên người Trần Ân Tứ.
Hai người cứ thế im lặng đứng đối mặt nhau ven đường cái không biết bao lâu, Trần Ân Tứ mới nhẹ lắc đầu: "Tôi không đói."
Tần Kiết: "Vậy hiện giờ em muốn làm gì nhất?"
"Tôi..." Trần Ân Tứ ngập ngừng, còn chưa cất lời hốc mắt đã ửng đỏ, "Tôi muốn về..."
Cô muốn về nhà, nhưng cô không có nhà để về.
Nhà họ Trần ở Bắc Kinh xưa nay không phải là nhà của cô.
Bây giờ nơi cô có thể miễn cưỡng gọi là nhà chỉ có căn phòng thuê ở Thượng Hải thôi.
Trần Ân Tứ mấp máy môi: "...!Về Thượng Hải, về nhà."
Tần Kiết chăm chăm nhìn vào đôi mắt ươn ướt của Trần Ân Tứ hồi lâu, "Được, chúng ta về nhà."
Từ Hoành Điếm về Thượng Hải không có tàu cao tốc, Tần Kiết tính toán thời gian, từ Hoành Điếm đến Nghĩa Ô hơn một tiếng, từ Nghĩa Ô đến Thượng Hải cộng thêm thời gian chờ tàu cao tốc thì cũng bằng thời gian anh thuê chiếc xe đi thẳng về Thượng Hải.
Tần Kiết lấy di động ra tìm điểm thuê xe, dẫn Trần Ân Tứ đi thuê một chiếc xe trước rồi báo một tiếng với Dung Dự và Lâm Nhiễm, xong xuôi mới đưa Trần Ân Tứ về Thượng Hải.
Trên đường, Trần Ân Tứ luôn im lặng, thường xuyên đờ đẫn nhìn ra cửa sổ.
Dĩ nhiên Tần Kiết biết cô có tâm sự, nhưng anh biết cô không muốn nói nên cũng không hỏi.
Tần Kiết lái xe ba tiếng rưỡi trên con đường hơn ba trăm kilomet mới về đến Thượng Hải vào lúc chín giờ tối.
Anh trả xe ở nơi chỉ định rồi đi bộ với Trần Ân Tứ trên lề đường.
Đêm nay là Giáng sinh, rất khó bắt taxi ở Thượng Hải.
Tần Kiết và Trần Ân Tứ đợi mười mấy phút vẫn không gọi được chiếc nào.
Cuối cùng họ gặp một chiếc xe buýt vắng khách chạy đến, Tần Kiết bèn đẩy Trần Ân Tứ lên xe.
Ngay hàng ghế đầu xe buýt là hai người vừa tan sở, trong đó một người ôm cặp ngủ gật.
Phía sau xe buýt không một bóng người, Tần Kiết nhét tiền vào hộp thu tiền xong thì kéo Trần Ân Tứ đi đến đuôi xe, ngồi ở hàng kế cuối.
Xe buýt chạy khá chậm, lắc lư tròng trành.
Giống như quãng đường trở về từ Hoành Điếm, từ đầu đến cuối cô đều nhìn ra cửa sổ không nói một lời, giống như một búp bê không hồn.
Tần Kiết ngồi bên cạnh cô một lúc, bèn đứng lên ngồi vào ghế khác.
Trần Ân Tứ nhận ra động tĩnh, quay đầu liếc nhìn Tần Kiết ngồi cách mình bốn hàng, sau đó dời mắt lại nhìn ra cửa sổ.
Xe buýt cứ ra trạm rồi lại vào trạm.
Lúc xe họ dừng ở trạm thứ ba, hai khách ngồi hàng trước cũng xuống xe.
Cả buồng xe to đùng ngoại trừ tài xế ra thì chỉ còn lại Tần Kiết và Trần Ân Tứ ngồi cách xa nhau.
Xe buýt lần nữa lăn bánh, sau khi chạy ra khỏi trạm, chiếc xe chạy với tốc độ đều đều, Tần Kiết mới đứng lên ngồi cạnh Trần Ân Tứ.
Cô vẫn thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, không hề phát giác anh đến gần.
Mãi cho đến khi anh nhét một chiếc tai nghe vào tai cô, cô mới quay đầu lại nhìn anh.
Tần Kiết lặng lẽ nhét chiếc còn lại vào tai mình, sau đó ấn vào màn hình di động.
Một bài hát Trần Ân Tứ vô cùng quen thuộc truyền đến qua tai nghe.
Đó là một bài hát tiếng Quảng Đông mà cô thường nghe ở nhà.
Tần