Chương 161 ANH GIỞ TRÒ LƯU MANH
"Làm bạn gái anh nhé."
Trần Ân Tứ há hốc miệng, ngẩn ra.
Tần Kiết chống tay lên hàng rào, hơi đổ người về phía trước, nhìn khói lửa đằng xa một thoáng, thấy cô bé bên cạnh vẫn chưa phản ứng gì thì ngoái lại nhìn cô, "Này nhóc, anh nói thật đấy."
"Anh thích em lắm."
"Làm bạn gái anh nhé."
Lại một chùm pháo hoa nở bung trên mặt sông, tiếng nổ lốp bốp xen lẫn tiếng hoan hô loáng thoáng từ bờ bên kia đưa lại.
Ánh pháo hoa rực rỡ đủ màu hắt sáng lên mặt hai người, thoắt sáng thoắt tối.
Trần Ân Tứ đờ ra như người mất hồn.
Tần Kiết đứng thẳng dậy, bước thêm một bước tới trước mặt Trần Ân Tứ, cúi xuống nhìn cô, "Nhóc này, đây là lần đầu anh tỏ tình đấy, em có bằng lòng hay không cũng phải cho anh một câu trả lời chứ."
"Nếu em không bằng lòng, anh sẽ theo đuổi em, nếu em bằng lòng, anh sẽ..." Tần Kiết hơi áp sát lại, ghé tai Trần Ân Tứ, khẽ khàng mà chậm rãi nói nốt hai chữ cuối cùng: "...!hôn em."
Giọng anh vốn rất dễ nghe, giờ lại cố nói thật khẽ, nghe hấp dẫn lạ thường.
Tim Trần Ân Tứ hẫng mất nửa nhịp, cảm thấy bên vành tai kề sát miệng anh bắt đầu nóng ran, hơi nóng theo vành tai cô lan ra khắp toàn thân, khiến cả người cô nóng bừng lên giữa ngày đông tháng giá.
Cô quay mặt đi, cố không nhìn Tần Kiết, "Tần Kiết, anh giở trò lưu manh à."
Tần Kiết khẽ cười, "Anh cũng muốn lắm đây."
"Anh..." Mặt Trần Ân Tứ càng đỏ hơn, cô lùi lại nửa bước, hung hăng trừng mắt với Tần Kiết, "Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi về nhà ngủ đây."
"Không được." Tần Kiết đưa tay ra giữ lấy vai cô, kéo cô lại trước mặt mình, "Vừa nãy anh tỏ tình, em vẫn chưa trả lời."
Trần Ân Tứ có thể nói là từ nhỏ đã lớn lên giữa những lời tỏ tình.
Hồi đi học, những câu vớ vẩn như "xin lỗi, tớ không thích cậu", "cậu rất tốt nhưng tôi cảm thấy chúng ta làm anh em thì hợp hơn", "hay là để tôi đi hỏi thầy giám thị xem có cho yêu sớm không nhé" cô đã nói mãi thành quen.
Dù hiện giờ có người theo đuổi, cô cũng có thể bình tĩnh đáp "tôi còn muốn tập trung cho sự nghiệp", "xin lỗi, tôi thích độc thân hơn"...
Nhưng lúc này, trước lời tỏ tình của Tần Kiết, cô chỉ thốt được một chữ "tôi", rồi không biết nói gì thêm nữa.
Một lúc lâu sau, Trần Ân Tứ mới lắp bắp đáp được mấy tiếng, "Chuyện đó...!Tôi cung Bạch Dương, anh cũng biết rồi đấy, lăng nhăng, hời hợt, làm việc gì cũng lười biếng, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, thích cái mới, tóm lại là có mới nới cũ."
"Nên tôi khuyên anh đừng nên nghĩ đến tôi, lỡ sau này tôi đá anh thì tội anh lắm."
Tần Kiết cười, "Anh chưa biết thế nào là tội nghiệp cả, em cho anh được tội nghiệp đi."
"Anh bệnh à, đâu ra người chạy đến xin được tội nghiệp cơ chứ, tôi nói thật đấy, anh rút lại những lời vừa nói đi!"
"Anh cũng nói thật đấy, anh thích em thật mà!"
"..."
Trần Ân Tứ nhất thời chẳng biết nói sao.
Tần Kiết nhìn chằm chằm Trần Ân Tứ một lúc lâu rồi lại cười, "Thôi được, không ép em nữa."
Trần Ân Tứ thầm thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng thế là xong, nhưng trong lòng cô lại lờ mờ cảm thấy hụt hẫng khó tả.
"Anh chưa theo đuổi ai bao giờ, giờ theo đuổi cũng hay." Tần Kiết chìa tay ra vỗ đầu Trần Ân Tứ, "Đi thôi, về nhà nào."
Hai người đi được hơn trăm mét, Tần Kiết đột nhiên hỏi, "Này nhóc, chúng mình có thể coi là bạn bè không?"
Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết, "Chẳng lẽ không phải?"
Tần Kiết: "Phải, nhưng anh muốn thêm một từ bổ nghĩa nữa...!bạn trai bạn gái, thế nào?"
"..."
Trần Ân Tứ suýt nữa thì tự vấp vào chân mình.
Chẳng phải vừa rồi đã nói không ép cô sao? Sao lại thế rồi?
Như đi guốc trong bụng