Chương 165 BA CHIẾC GA TRẢI GIƯỜNG
Trần Ân Tứ bị Tần Kiết nhìn đến nỗi khó thở, cô đưa tay che mắt Tần Kiết, để không làm mình trông quá bết bát, cố gắng giữ giọng điệu bình thường: "Chẳng phải đã muốn rồi sao?"
"Vẫn chưa." Tần Kiết nắm cổ tay Trần Ân Tứ, đưa nó lê.n đỉnh đầu cô, nhìn cô chằm chằm mà không chớp mắt.
Cô chớp mắt mấy cái, định hỏi "Sao lại chưa, chẳng phải năm tiếng trước đã muốn rồi sao?", Nào ngờ chạm phải ánh mắt Tần Kiết, cô chậm chạp sực tỉnh ra từ "cần" anh nói và từ "cần" cô hiểu không cùng một nghĩa.
Cái anh cần là...
Trần Ân Tứ ngoảnh đầu sang chỗ khác, gương mặt càng đỏ hơn, cả khuôn mặt gần như vùi vào trong đệm giường.
Cần cổ của cô thon dài, làm nổi bật lên xương quai xanh cực kì xinh đẹp.
Tần Kiết kìm lòng không đậu phủ phục xuống người cô, hơi thở của anh gần như dính sát vào tai cô: "Trần Hề, em có thể bảo dừng lại."
Trần Ân Tứ mấp máy môi, nhưng không thốt được câu từ chối.
Tần Kiết chờ một lát mới cúi đầu hôn lên cổ cô.
Người cô run lên như có dòng điện chạy qua, ngón tay nắm chặt ga giường bên dưới.
Cánh môi Tần Kiết men theo cổ cô, chầm chậm đặt lên đôi môi cô.
Cô thấp thỏm nhắm mắt lại, hàng mi run lên dữ dội, ngón tay nắm ga giường hết siết chặt rồi lại thả ra, thả ra rồi lại siết chặt, nhưng từ đầu đến cuối không đẩy anh ra.
Thật ra cô cũng không chắc lắm.
Cô cảm thấy anh và cô hình như phát triển hơi nhanh.
Nhưng cô cũng cảm thấy dường như tiến triển giữa anh và cô rất hợp tình hợp lý.
Cô không biết chuyện trong tương lai sẽ đi đến đâu, cô không rõ liệu mình có hối hận về quyết định bồng bột này không, nhưng ít nhất cô biết rõ một điểm, bây giờ cô không hối hận.
Còn về tương lai, đi bước nào hay bước đó, dù sao cô chưa bao giờ nghĩ đến tương lai.
Cơ thể Trần Ân Tứ dần dần xụi lơ, cô để mặc Tần Kiết hôn mình, tuy không phối hợp, nhưng lại tỏ ra ngoan ngoãn.
Ngoan ngoãn đến nỗi làm Tần Kiết cảm thấy cô bé nhà mình quá nghe lời, nghe lời đến nỗi làm anh...!mất hết lý trí.
Ngón tay anh từng chút một đi vào sâu trong áo cô...!
...
...
Một lúc sau, anh nhặt "quà tặng tình yêu" mà cô vội vàng vứt vào thùng rác.
...
...
Phòng của cô rất bé, chỉ có một chiếc giường đơn, giường là giường ghép, chất lượng chẳng ra sao, thỉnh thoảng sẽ phát ra mấy tiếng cọt kẹt.
...
...
Ngoài cửa sổ trời đã vào giữa mùa đông, nhiệt độ xuống thấp, nhưng bầu không khí trong phòng lại vô cùng nóng bỏng.
...
...
Hôm sau, khi Trần Ân Tứ tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
Ánh nắng ấm áp rọi qua cửa sổ, chiếu sáng một nửa căn phòng.
Trần Ân Tứ hơi cựa người, nhận ra xương cốt không khác gì bị tháo ra lắp lại, chỗ nào cũng ê ẩm đau nhức.
Cô đau đến nỗi chau mày, giây tiếp theo, những chuyện đã xảy ra trong tối qua lập tức lướt qua đầu cô.
Cô có ba chiếc ga giường, cả ba đều bị anh lần lượt thay, thay đến cái cuối cùng, anh dùng luôn chăn quấn cô lại, bế cô đến phòng anh.
Hình như lưng còn chưa chạm giường, cô đã ngủ thϊếp đi rồi.
"Dậy rồi à?"
Giọng nói quen thuộc, làm não bộ Trần Ân Tứ vừa mới ngủ dậy lập tức tỉnh táo.
Cô ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Tần Kiết không biết đã dậy từ lúc nào đang ngồi trước bàn sách, không biết anh đang đọc gì.
Cô chỉ nhìn ánh mắt anh một thoáng, giây tiếp theo kéo chăn trùm kín đầu.
Nhìn động tác cuống quýt của cô, Tần Kiết khẽ cười, xoay ghế về phía giường, "Chân vẫn còn thò ra bên ngoài kìa."
Ngón chân trắng ngần lập tức rụt vào trong chăn.
"Cả tóc nữa..."
Tần Kiết chưa nói hết, người trong chăn giơ cánh tay trắng trẻo ra, túm lấy cái gối ném vào anh.
Tần Kiết bật cười, sau đó anh lại thấy cô gái trong chăn tiếp tục thò cánh tay trắng ngần ra, kéo bộ quần áo ngủ để bên gối vào trong chăn.
Chiếc chăn