Chương 166 ANH SẼ LẤY EM VỀ
Tần Kiết gõ xong một đoạn code, dường như sực nhớ ra một điều gì, anh ngả đầu ra sau, kề sát đến gương mặt Trần Ân Tứ: "Chờ nghiên cứu robot xong, anh sẽ lấy em về nhà.
"
Anh sẽ lấy em về!
Nét mặt Trần Ân Tứ hơi cứng lại.
Kết hôn… Đối với cô là chuyện rất xa xôi, hơn nữa cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Tần Kiết thấy cô bé nhà mình mãi không nói gì, bèn nghiêng đầu nhìn cô: "Sao thế? Được anh cầu hôn, em vui quá hóa ngơ à?"
Trần Ân Tứ cụp mắt, che giấu sự ngập ngừng trong ánh mắt, khinh khỉnh "hừ" một tiếng: "Nói ai ngơ hả, anh mới ngơ ấy!"
"Còn nữa, con mắt nào của anh thấy em vui mừng khi được anh cầu hôn hả? Rõ ràng em sắp khóc rồi, em không thèm lấy anh!"
Tần Kiết đưa tay vỗ nhẹ đầu Trần Ân Tứ: "Không được nói linh tinh.
"
Cô né đầu ra: "Em không nói linh tinh, em không muốn lấy anh!"
Tần Kiết chỉ nghĩ cô nàng xấu hổ nên mạnh miệng chống đối, anh xoay ghế lại, nhéo chiếc eo mềm mại như không xương của cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu lấp kín môi cô.
Anh hôn cô rất lâu mới thả ra, anh kề sát cánh môi cô, thì thầm: "Em là người của anh rồi, không lấy anh thì lấy ai?"
Vành tai Trần Ân Tứ đỏ bừng, cô né tránh ánh mắt anh: "Dù thế cũng không muốn lấy anh.
"
Anh lại chặn kín môi cô lần nữa, so với nụ hôn ban nãy, nụ hôn lần này mạnh mẽ hơn, cuối cùng trước khi thả cô ra, anh ngậm lấy cánh môi cô, cắn mạnh một cái như trừng phạt.
Trần Ân Tứ đau đến nỗi rụt cổ lại.
Tần Kiết nhận ra phản ứng của cô, kìm lòng không đậu bật cười khe khẽ, sau đó ghé vài tai cô, thầm thì bằng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy: "Em cứ chờ đấy, xem lần sau anh dạy dỗ em thế nào.
"
….
Khi Tần Kiết sực tỉnh lại từ kỉ niệm năm năm trước, điện thoại trong tay anh tự động khóa màn hình vì quá thời gian chờ.
Anh ấn nút bên viền điện thoại, màn hình lại sáng lên, hiển thị sắp ba giờ sáng.
Hóa ra anh đã thất thần đứng dưới nhà cô một tiếng đồng hồ.
Tần Kiết ngẩng đầu, nhìn tầng Trần Ân Tứ ở.
Đèn vẫn sáng.
Nghĩ lại cũng thấy đúng, cô nhóc vừa tự kỷ vừa đỏm dáng, chưa được hai tiếng thì chưa thể nào trang điểm xong.
Có lẽ do nhớ lại chuyện trước đây mà Tần Kiết nhìn chằm chằm màn hình do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở WeChat ra.
Tần Kiết: "Em còn nhớ những lời anh đã nói với em vào Giáng sinh năm đó không?"
Trò Trần: "Lời nào?"
Tần Kiết gõ một dòng chữ trên bàn phím, song anh ngập ngừng không ấn gửi.
Dường như Trần Ân Tứ cũng sốt ruột, gửi lại cho anh hai tin nhắn.
Trò Trần: "?"
Trò Trần: "Anh cố ý trêu ngươi đấy à?"
Tần Kiết nhìn chằm chằm dòng chữ "Chờ nghiên cứu robot xong, anh sẽ lấy em về nhà", cuối cùng vẫn xóa từng từ một, đổi thành một câu khác.
Tần Kiết: "Không nhớ thì thôi.
"
Trò Trần: "Ờ.
"
Anh nhìn màn hình hồi lâu, sau đó cất điện thoại, quay trở về xe.
Trên đường lái xe về nhà, Tần Kiết lại nhớ đến chuyện năm năm trước.
Đoàn làm phim vẫn đang chờ cô, ngày thứ hai sau Giáng sinh, cũng chính là buổi sáng ngày hai mươi sáu, cô phải về Hoành Điếm.
Tuy anh nói "xem lần sau anh dạy dỗ em thế nào", nhưng tối hôm hai mươi lăm, sợ cô mệt, rốt cuộc anh vẫn không nỡ làm gì cô.
Suốt cả đêm anh ôm cô ngủ, song trước khi rời giường, anh không tiếp tục giữ kẽ nữa, quấn quýt với cô một lúc.
Cô bị anh hôn đến nỗi đầu óc váng vất, anh gặng hỏi cô rất nhiều lần câu "lấy anh không", có lẽ không chịu nổi sự trêu đùa của anh, cô đành phải khẽ thốt "ừ", nhưng không hề nói "lấy" một lần nào.
Thấy Tần Kiết không nhắn lại, Trần Ân Tứ bèn vứt điện thoại sang một bên, tắt đèn chui vào chăn ngủ.
Không biết có phải do đã ngủ trên xe một lúc, mà cô vốn buồn ngủ, vậy mà bây giờ lại tỉnh như sáo.
… Em còn nhớ những