Chương 167 CHẮC CHẮN KHÔNG PHẢI PHÁ ỐNG NƯỚC ĐẤY CHỨ?
Trần Ân Tứ nghe thấy vậy bèn ngẫm nghĩ, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng trà nước: "Hỏng rồi sao?"
"Đúng thế." Giang Noãn nói, đóng cửa tủ lại.
Trần Ân Tứ đưa tay chắn cửa tủ: "Để tôi xem."
Gương mặt Giang Noãn tỏ rõ "Đại minh tinh như cô góp vui làm gì", cô ấy thốt lên một tiếng "a".
Trần Ân Tứ khom người nhìn vào bên trong, có lẽ đã nhìn rõ đường ống nước, sau đó bèn hỏi Giang Noãn: "Van nước ở đâu?"
Giang Noãn chỉ sang phía tủ lạnh: "Trong tủ âm tường bên đó."
Trần Ân Tứ đáp "ừ", rồi đi tới chỗ tủ lạnh.
Giang Noãn đi theo cô: "Không, đại minh tinh, cô đang làm gì đấy?"
Trần Ân Tứ mở cửa tủ âm tường ra, vừa nghiên cứu thiết bị bên trong, vừa thờ ơ nói: "Giúp cô sửa ống nước."
Giang Noãn tưởng mình nghe nhầm, bèn xoa tai: "Đại minh tinh, cô đang nói ba từ ‘sửa ống nước’ sao?"
Trần Ân Tứ tiến đến gần nhìn đủ loại công tắc trong tủ âm tưởng, hờ hững đáp "ờ".
Giang Noãn suýt nữa quỳ xuống đất: "Đại minh tinh, cô nghiêm túc đấy hả?"
"Tìm thấy rồi." Trần Ân Tứ được hỏi một đằng trả lời một nẻo, giơ tay đóng công tắc tổng của van nước, rồi quay đầu nhìn Giang Noãn vẫn đang trong trạng thái "không thể tin nổi": "Có cờ lê không?"
"Có thì có..." Giang Noãn mở hòm dụng cụ trong văn phòng, lấy một chiếc cờ lê ra đưa cho Trần Ân Tứ.
Khi Trần Ân Tứ đón lấy cái cờ lê, Giang Noãn chỉ thiếu điều giơ tay dụi mắt mình.
Đại minh tinh ăn mặc xinh đẹp, trang điểm cầu kì quyến rũ, nhìn thế nào cũng thấy không dính khói lửa nhân gian, vậy mà lại cầm cờ lê...!Khung cảnh này quả thật làm người ta ngạc nhiên.
Nếu không phải cô ấy tự tay đưa cờ lê cho Trần Ân Tứ, cô ấy còn tưởng mình nằm mơ thật.
"Đúng rồi, tôi còn cần một cái chậu nữa, không có chậu thì xô cũng được, chủ yếu là đựng nước..." Trần Ân Tứ vừa nói vừa đặt cờ lê lên mặt bàn rộng rãi bằng đá cẩm thạch trong phòng trà nước, sau đó túm tóc mình lên quấn đại mấy cái, rồi dùng dây chun cố định búi tóc.
"Tìm cho tôi một đôi dép lê đi, thêm cả quần áo bỏ đi hoặc áo mưa càng tốt...!Nếu không có, vậy cô tìm giúp tôi túi nilon đựng rác màu đen cỡ lớn cũng được..."
Giang Noãn làm theo yêu cầu của Trần Ân Tứ, nhanh chóng tìm đủ đồ.
Trần Ân Tứ dứt khoát cởϊ áσ khoác ngoài ra, ném lên sofa bên cạnh, sau đó xắn tay áo, vụng về rạch phần đáy túi rác màu đen, tròng qua đầu mình.
Chiếc túi rác cỡ lớn dài đến tận đầu gối Trần Ân Tứ, cô xắn phần váy lộ bên ngoài lên, dùng ghim cài áo cố định nó lại, rồi đá phăng đôi giày cao gót đi, thay vào đó là đôi dép lê màu đỏ mận già chát giá mười tệ mua ở ven đường, cô ngồi xổm xuống trước cửa tủ, dùng cờ lê vặn mở hai ống nước nối với vòi.
Động tác của Trần Ân Tứ rất thành thạo, Giang Noãn vừa nhìn vừa sửng sốt.
Khi cô ấy hoàn hồn, Trần Ân Tứ đã tháo xong vòi nước, quay đầu lại nói: "Chị Noãn, chị mở công tắc tổng của van nước đi."
Giang Noãn làm theo.
Trần Ân Tứ cho ống nước vào xô, mấy giây sau, nước chảy ra bình thường: "Không phải đường ống bị tắc, xem ra vòi nước có vấn đề rồi."
"Chị Noãn, chị đóng công tắc van nước đi."
Giang Noãn làm theo.
Khi cô ấy quay lại chỗ Trần Ân Tứ, cô đã cầm cờ lê tháo vòi nước ra.
Giang Noãn mồm chữ O mắt chữ A: "..."
"Màng lọc bị tắc rồi." Trần Ân Tứ quan sát vòi nước, nghiên cứu một lúc rồi tháo màng lọc, mang nó vào nhà vệ sinh rửa sạch, sau đó lắp lại vào vòi, không khác gì đang chơi lắp ráp vậy, cuối cùng lắp lại ống nước nối với vòi vào.
"Chị Noãn, chị lại mở công