Chương 186 ĐƯỜNG TỪ BA BA
Nhưng đừng giống như năm năm trước, luôn nói cho có lệ bằng những lời nói dối dễ dàng nhìn thấu.
Tần Kiết chỉ nói một câu nhẹ nhàng nhưng Trần Ân Tứ lại thót tim.
Cô không biết mình đã xuống xe thế nào, cũng không biết mình có chào tạm biệt Tần Kiết chưa.
Tóm lại đến khi hoàn hồn thì cô đã trở về căn hộ ấm áp, ngồi trên sofa, đờ đẫn nhìn màn hình tivi đen ngòm.
Ngay từ hôm cô say rượu, Tần Kiết đã biết được cô có tâm sự ư?
Mấy ngày qua anh lạnh nhạt với cô không phải vì cô uống rượu, cũng không phải vì cô không lo học hành, mà vì cô nói dối anh?
- Đến một ngày nào đó em muốn nói, bất cứ khi nào tôi cũng có thể nghe.
Giống như nhiều năm về trước, cô cũng từng nghe lời tương tự này từ anh.
Là ngày thứ hai họ quen nhau, anh đưa cô đến đoàn phim, lúc sắp đến Hoành Điếm, anh bỗng hỏi, vào ngày trước Noel là ai đánh cô.
Cô không ngờ anh hỏi như vậy, sửng sốt trong chốc lát rồi mới bịa ra một cái cớ qua loa với anh.
Cái cớ kia của cô là gì nhỉ? Nếu cô nhớ không lầm là hình như bảo lúc quay phim quá nhập vai, nên đối phương ra tay quá mạnh, làm mặt cô sưng lên.
Tuy nhiên lời nói dối của cô không kéo dài được nửa giờ, đến khi anh đưa cô đến phòng khách sạn đoàn phim đã đặt, lật xem kịch bản thì cô đã bị vạch trần.
Khi đó không khí vô cùng lúng túng, anh không hề vui vẻ, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi cô lần nữa.
Cái tát kia cuối cùng là sao?
Cô không biết phải trả lời anh thế nào, nói bố cô ép cô trở về gả cho anh, đổi lấy dự án trăm triệu, hay là nói cô không được bố cô yêu thương, ngang bướng cãi lại đôi câu đã bị tát, còn đuổi cô xuống xe ngay trên đường cao tốc, tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với cô?
Cho dù kể thật với anh cũng không sao, nhưng cô không muốn cho anh biết tình trạng cha con cô.
Hoặc là nói, mấy năm qua cô không muốn để bất cứ ai biết được tình trạng gia đình cô.
Tóm lại đến cuối cô vẫn không nói lời nào, khiến anh nổi giận bỏ đi.
Là do cô nói dối trước nên hơi chột dạ, lúc hóa trang bèn nhắn tin cho anh, bảo trên đường trở về lái xe chậm chú ý an toàn.
Anh không trả lời.
Cô áng thời gian, khi anh sắp đến Thượng Hải, lại gửi cho anh thêm một tin, hỏi anh về đến chưa.
Sau đó cô bị đạo diễn gọi đi ghi hình suốt ba tiếng đồng hồ, đến khi cầm di động lên, anh đã trả lời tin nhắn.
Tin thứ nhất là gửi vào hai giờ bốn mươi phút trước: "Vừa đến."
Hai tin tiếp theo là gửi vào bốn mươi phút sau: "Sau này anh sẽ không hỏi chuyện em không muốn nói nữa."
"Đến một ngày nào đó em muốn nói, bất cứ khi nào anh cũng sẽ lắng nghe."
Từ sau vụ việc đó, anh thật sự không hề làm khó cô nữa, mà cho đến khi hai người chia tay nhau, cô vẫn không muốn nói, và anh cũng chẳng thể nào lắng nghe.
***
Đêm đó, Trần Ân Tứ khó ngủ, chưa đến bảy giờ sáng, cô đã thức dậy.
Sau khi rời giường, thấy trời khá đẹp, cô đi xuống sân chạy bộ hai vòng, vừa về đã nhận được điện thoại của Lục Tinh.
Bên kia Lục Tinh thấy kinh ngạc vì điện thoại được tiếp quá nhanh, "ơ" một tiếng: "Thức dậy rồi à? Sao lại bắt máy nhanh thế?"
Trần Ân Tứ đang uống nước ậm ờ trả lời, sau đó hỏi: "Có việc gì không?"
Lục Tinh: "À, em lại lên hot-search rồi."
Trần Ân Tứ điềm nhiên mở cửa tủ lạnh, lấy một hộp sữa chua và một chiếc bánh mì, "Có phải chị đã bỏ sót hai chữ không?"
Lục Tinh còn chưa kịp hiểu, "Hả?"
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
"Là em lại bị mắng lên hot-search rồi." Không đợi Lục Tinh đáp lời, Trần Ân Tứ đã ngồi trước bàn ăn, bật loa