Chương 187 NỮ CÀY RUỘNG NAM DỆT VẢI
Kiếp thứ hai, Trần Ân Tứ là một hoa yêu, Đường An Dật là hòa thượng xuất gia.
Hoa yêu ngây thơ hoạt bát, len lén ở sau núi, lúc thì hóa thành hình người, lúc thì hóa thành bông hoa, vui vẻ qua ngày.
Hoa yêu biến thành hình người, vì tò mò vạn vật nhân gian, nên lỡ đụng chạm đại ma vương đang ngủ say, bị đại ma vương đuổi gϊếŧ.
Pháp lực của hoa yêu không đủ, tuy thoát được trong cảnh ngàn tơ treo sợi tóc, nhưng chỉ còn hơi tàn.
Trong lúc cô cho rằng mình sắp lìa đời thì khéo sao được hòa thượng tuấn tú cứu giúp.
Hòa thượng tỉ mỉ chăm sóc cho hoa yêu suốt một tháng, hoa yêu mới khôi phục lại dáng vẻ sinh động trước kia.
Hoa yêu hoạt bát, không rành quy tắc của nhân gian, còn hòa thượng lại xem trọng thanh quy giới luật tránh xa nữ sắc, đối mặt với những lời nói không rành thế sự của hoa yêu, y chỉ thở dài không thể làm gì.
Hòa thượng tuấn tú lập chí phổ độ chúng sinh, hoa yêu bị y xua đuổi, mỗi lần đều tức giận bỏ đi, không bao lâu lại quay về, cười tươi tắn làm như không hề xảy ra việc gì.
Hoa yêu ngây thơ cho rằng chỉ cần hòa thượng phá giới thì sẽ chung sống với mình, bèn dốc hết biện pháp lừa hòa thường uống rượu ăn thịt.
Cuối cùng cũng có ngày nàng thành công, nhưng cũng chọc giận hòa thượng.
Trong cơn thịnh nộ, hòa thượng và hoa yêu đoạn tuyệt, hoa yêu đau lòng tuyệt vọng rời đi, không còn mang các loại hoa quả đến xếp trên đá, một lòng một dạ ở bên nghe hòa thượng niệm kinh nữa.
Đại ma vương gian ác, biết hòa thượng và hoa yêu quen biết nhau, ép hỏi hòa thượng tung tích hoa yêu, hòa thượng nhất quyết không nói, bị đại ma vương hút khô máu.
Hòa thượng cho rằng mình chết chắc, nhưng rốt cuộc tỉnh lại thấy mình vẫn còn sống.
Y cho rằng thần tiên nào đã cứu mình, mãi cho đến một ngày y tu luyện thành tiên mới biết được, ban đầu hóa ra y đã chết rồi, do hoa yêu đã đổi mạng cho y.
Xưa nay hòa thượng luôn thanh tâm quả dục, vậy mà hôm đó lại bật khóc đến xé lòng.
Không ai biết, đáy lòng y cất giấu bí mật gì.
Ban đầu hoa yêu lừa y ăn thịt, là y tự nguyện ăn; vì y phát hiện đại ma vương đuổi gϊếŧ đến đây, nên cố ý đuổi hoa yêu đi.
Kiếp thứ ba, Trần Ân Tứ là Trần Ân Tứ, Đường An Dật là Đường An Dật.
Hình ảnh clip kiếp này đều gói gọn trong "Học làm nông dân".
Trong câu chuyện, Trần Ân Tứ là một cô gái bề ngoài nữ thần bên trong mạnh mẽ, Đường An Dật lại là thiếu gia cành vàng lá ngọc sống trong tháp ngà.
Một người vì quá ương bướng bị người nhà đưa xuống nông thôn hối cãi, một người vì quá ngây thơ hiền lành nên bị gia đình đẩy về nông thôn tôi luyện.
Đường An Dật và Trần Ân Tứ vô tình gặp nhau ở quê, cứ thế bắt đầu mối duyên oan gia của họ.
Quả thật họ là hai chiều hướng trái ngược nhau.
Đường An Dật thấy gián là sợ hãi hét ầm lên, còn Trần Ân Tứ lại hết sức bình tĩnh cầm cốc nước ụp gọn con gián, hơn nữa còn nuôi nó như thú cưng.
Trần Ân Tứ bắt gà đốn củi, Đường An Dật vặt lông gà nhóm lửa; Trần Ân Tứ thay bóng đèn, Đường An Dật vịn cầu thang; Trần Ân Tứ cày bừa cuốc đất, Đường An Dật gieo hạt giống...!
Chung sống với nhau một thời gian, hai người thầm nảy sinh tình cảm với nhau, mãi cho đến một ngày, hai người đến cấy mạ ở ruộng nước, Đường An Dật không cẩn thận đánh rơi một chiếc ủng cao su, bàn chân bị mất ủng của anh ta xui xẻo giẫm vào hang đỉa trong ruộng, đến khi anh ta nhấc chân lên thì đỉa đã bám đầy chân.
Đường An Dật sợ đến mức mặt mày tái xanh, theo phản xạ muốn đưa tay gỡ ra.
Ngay thời khắc mấu chốt Trần Ân Tứ hô lên "Yên đấy", một giây sau cô vứt mạ trong tay đi, cầm một chai rượu trắng, nhanh chóng đổ lên chân anh ta.
Đỉa nhanh chóng rơi