Chương 203 HƠI CHÁN
Trần Ân Tứ hiểu ngay được "cô ấy" mà Tần Kiết đang nói là ai, bước chân thoáng khựng lại, "Liên quan gì đến tôi."
Bắt được khoảnh khắc vẻ mặt Trần Ân Tứ thoáng chần chừ nhưng Tần Kiết lại không hề vạch trần là cô đang mạnh miệng.
Trước khi vào khách sạn, anh lại quay đầu nhìn lại phía sau, cô gái rơi xuống nước vẫn đứng trong hồ bơi, tuy xung quanh không có một bóng người nhưng vẫn ôm mặt khóc.
Cô nhóc nhà anh thường xuyên gặp chuyện bất bình ra mặt giúp đỡ, nhưng đối tượng lần này cô giúp hình như có liên quan đến cô.
Tần Kiết nhìn chăm chăm Trần Vinh một hồi mới dời mắt nhìn sang Trần Ân Tứ đã đi trước anh một đoạn, rồi rảo bước đi theo.
Sau đó anh nói vu vơ: "Cô ấy vẫn còn ở dưới hồ, có khi nào muốn tự tử không?"
Trần Ân Tứ ra chiều vô cảm, như thể không thèm đoái hoài mà chỉ "à" một tiếng.
Lát sau cô cất lời: "Cô ta tự tử liên quan gì đến tôi."
Rõ ràng thấy được đáy mắt cô nhóc thoáng chút bất an, Tần Kiết làm như không nhìn thấy gì cả, "Tôi tưởng em quan tâm."
"Tôi đâu phải cảnh sát, quan tâm mấy chuyện tào lao này làm gì? Tôi bị điên chắc?" Trần Ân Tứ vờ lạnh nhạt đi vài bước, song lại thấp thỏm quay đầu nhìn Tần Kiết, "Cô ta...!không tự tử thật đấy chứ?"
Hỏi xong, Trần Ân Tứ thầm chửi "Mẹ nó đúng là mình bị điên" rồi tiện tay kéo một nhân viên khách sạn, "Xin lỗi, trong hồ có một cô gái đang kích động, anh sang đó xem thử đi, đừng để xảy ra chuyện chết người."
Nhân viên khách sạn nghe nói thế lập tức chạy đi.
Tần Kiết nghiêng đầu dò hỏi: "Hình như em rất quan tâm đến cô gái kia nhỉ?"
Trần Ân Tứ không buồn đáp lại, ấn nút thang máy.
Tần Kiết đi theo lại hỏi: "Em quen biết với cô ta à?"
Trần Ân Tứ vẫn không nói câu nào, ấn số tầng của mình và Tần Kiết.
Thang máy chạy lên đến tầng hai, cửa thang máy mở, Trần Ân Tứ đi ra ngoài.
Một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, Trần Ân Tứ lại ấn nút cho nó mở ra, tức tối nhìn Tần Kiết đứng trong thang máy: "Hơi chán, nhậu không?"
…
Tần Kiết xách túi bia, quẹt thẻ mở cửa phòng.
Trần Ân Tứ ngồi lặng người trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Tần Kiết đi đến đặt túi bia xuống bàn, thấy cô vẫn ngồi yên bèn lấy ra một lon bia, bật nắp rồi ném khoen vào túi, áp cả lon vào mặt Trần Ân Tứ, "Của em này."
Trần Ân Tứ choàng tỉnh, khẽ cảm ơn, nhận lấy lon bia uống ừng ực hơn nửa.
Truy๖enDKM.com
Tần Kiết kéo một chiếc ghế đến, tự nhiên ngồi xuống trước mặt cô, cũng bật cho mình một lon bia.
Anh vừa định uống thì Trần Ân Tứ đã ném lon bia đã uống cạn xuống đất, chìa tay ra với anh.
Tần Kiết đành phải đưa lon mình đang định uống cho cô.
Trần Ân Tứ uống một hơi hết ba lon, ngọn lửa lòng mới nguôi đi phần nào.
Cô cầm lon thứ tư lên uống, thẫn thờ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ hồi lâu, bỗng gọi: "Tần Kiết?"
"Hả?"
Trần Ân Tứ tiếp tục ngây người nhìn cảnh đêm chốc lát, quay đầu lại nhìn vào mắt Tần Kiết, "Cô ta tên Trần Vinh, nếu xét theo quan hệ dựa trên pháp luật, cô ta xem như là em gái tôi."
Bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, mỗi khi gặp phải chuyện không vui, Trần Ân Tứ thường viện cớ có lệ cho qua chuyện hoặc im lặng không nói lời nào.
Tần Kiết cho rằng tối nay cô cũng vậy, ấy thế mà không ngờ cô lại chủ động tâm sự với anh.
Tần Kiết hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại vui mừng nhiều hơn thế.
Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết đến nay,